Lục Lập Chính ngạc nhiên, hắn cho rằng cuối cùng cũng có thể giải quyết được đề bài làm khó mình hai ngày này!
"Chú biết làm sao?"
Doãn Hạo lắc đầu:
"Ha ha, trước kia nhìn con gái viết nhiều, biết một chút, nhưng chú cũng không biết cách làm!"
Vẻ mặt của Lục Lập Chính lập tức có chút thất vọng.
"A. . ." Doãn Hạo nhìn hắn không vui như thế, liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
"Học tập mà, đều có lúc không biết. Cháu đừng có gấp, cứ từ từ, nói không chừng sẽ biết làm thôi. Đừng quá ép bản thân, chú nghe con gái chú nói, trước đó trường học của bọn chúng từng có người nghĩ quẩn tự sát bởi vì áp lực học tập quá lớn."
Lục Lập Chính lắc đầu: "Cháu sẽ không làm chuyện điên rồ như vậy, chỉ là không giải được đề này khiến lòng cháu không yên."
"Ừm, chú hiểu, như vậy đi, chú sẽ bảo con gái chú đến dạy cháu!"
Doãn Hạo còn đảm bảo: "Nó chắc chắn sẽ biết làm."
Lục Lập Chính ngẩng đầu lên: "Doãn Tuyết Kỳ sao?"
"Đúng đúng đúng, cháu biết nó?"
Lục Lập Chính nhíu mày lại: "Nàng hôm qua có tới nhà cháu."
"A đúng rồi, cháu xem chú này, già nên hồ đồ rồi. Vậy thì tốt quá, chú sẽ trở về nói với nó một tiếng, để nó đến một lần nữa! Cháu không biết đâu, con gái chú năm đó chính là hạng 1 toàn huyện đó. Thực ra, nó cũng không học hành gì nhiều, mỗi ngày đều chơi khắp nơi, nhưng lại học rất giỏi, không có cách nào!" Doãn Hạo càng nói càng tự hào.
"Ha ha, năm đó giấy khen trong nhà còn chất thành một đống lớn. Giáo viên vừa nhìn thấy chú đã khen nó. Nha đầu kia là sự kiêu ngạo của chú! Cho nên hỏi nó sẽ không sai được."
Lục Lập Chính hơi nghi hoặc một chút: "Nàng sự thật thông minh như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên! Đây chính là con gái bảo bối của chú đó. Chú nói cho cháu biết. Chú rất không muốn nhìn thấy cảnh nó thân thiết với các nam sinh khác, người nào cũng đừng nghĩ đến việc đánh chủ ý lên con gái của chú. Nhưng cháu là em trai của Lục huynh đệ, chắc chắn cũng là người tốt như Lục huynh đệ. Có chuyện gì thì cứ nói với chú là được! Tuyết Kỳ chắc chắn cũng rất nguyện ý giúp đỡ cháu!"
Lục Lập Chính chỉ đành gật đầu: "Vậy thì cảm ơn chú."
"Ừm, không cần khách sáo, đợi chú về sẽ nói lại với Tuyết Kỳ, để nó đến vào ngày mai!"
Doãn Hạo hoàn toàn không biết rõ, lời này của mình đúng lúc đâm trúng tâm tư của Doãn Tuyết Kỳ.
Cố Vãn Thanh bên cạnh nghe thấy lời này, quả thực muốn cười đến điên rồi.
Người làm cha này đúng là không biết tâm tư của con gái, Tuyết Kỳ chắc là sẽ sướng đến phát điên mất?
Cơm trưa được nấu xong nhanh chóng.
Lục Lập Hành bưng đồ ăn lên bàn.
Doãn Hạo nhìn mà có chút chấn kinh:
"Bề ngoài không tệ nha Lục huynh đệ."
"Ha ha, nếm thử đi!"
Doãn Hạo cầm lấy đũa, nếm thử một miếng. Vừa bỏ vào miệng, hắn lập tức chấn kinh!
"A, hương vị này…"
Hắn vừa nói vừa không nhịn được lại ăn thêm một miếng.
Kết quả, hắn ăn từng miếng từng miếng một, làm sao cũng không dừng lại được!
"Ăn ngon như vậy? Lục huynh đệ, hay là cậu tới Tam Tiên Cư chúng tôi làm đầu bếp đi? Tôi sẽ trả lương cao cho cậu!"
Doãn Hạo lập tức phát hiện ra một cơ hội buôn bán.
Lục Lập Hành lập tức cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ:
"Ha ha, chuyện này thì không được rồi. Ông chủ Doãn, đầu bếp Tam Tiên Cư các người nấu ăn cũng không tệ, mọi người đều khen ngon mà. Cháu cũng không đến tham gia náo nhiệt làm gì, hơn nữa cháu cũng mở một quán cơm nhỏ."
"Cái gì? Quán cơm nhỏ? Ở đâu?"
"Vẫn chưa khai trương, cần chờ mấy ngày nữa."
"Được, được, được, lát nữa nhớ nói địa chỉ lại cho tôi biết, tôi sẽ đi cổ động."
"Được, không thành vấn đề!"
…
Tam Tiên Cư.
Doãn Tuyết Kỳ đã bận rộn một buổi sáng.
Buổi trưa cơm nước xong xuôi, nàng thấy Doãn Hạo tới.
Vẻ mặt Doãn Tuyết Kỳ tràn đầy sự hiếu kỳ: "Ba, ba không phải đi tìm anh Lục sao? Sao lại tới khách sạn rồi?"
"Đã tìm, cũng nói chuyện rồi, sau này, anh Lục của con chính là nhà cung ứng lớn nhất của chúng ta!"
Nói xong, Doãn Hạo trực tiếp đưa hợp đồng cho Doãn Tuyết Kỳ xem.
Doãn Tuyết Kỳ lập tức hết sức cao hứng:
"Thật sao? Vậy thì tốt quá!"
"Chuyện này còn có thể là giả? Nhưng mà Tuyết Kỳ, có vấn đề cần con đi giúp đỡ!"
"Giúp chuyện gì?"
Doãn Hạo nói: "Em trai của Lục Lập Hành, Lục Lập Chính đang học cấp 3, chắc là con cũng biết đúng không?"
Doãn Tuyết Kỳ nháy nháy mắt, tâm lý có chút khẩn trương.
Sao ba lại nhắc đến hắn chứ?
"Có biết, sao thế ạ?"
"Ừm, hắn đang học cấp 3, có một số câu hỏi không biết làm. Ba muốn con đến dạy cho hắn một chú, con không phải học giỏi sao? Chắc là sẽ biết làm mà đúng không?"
"Cái...cái gì?"
Doãn Tuyết Kỳ hơi sững sờ.
Ba ba để cho mình đi tìm Lục Lập Chính?
Chuyện này không phải là thật chứ?
Doãn Hạo cho là Doãn Tuyết Kỳ không muốn đi. vội vàng nói: "Con yên tâm đi, ba sẽ quản lý Tam Tiên Cư cho. Con không phải muốn gặp Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành hay sao? Đây chính là một cơ hội tốt đó, hơn nữa, con giữ gìn mối quan hệ với em trai nhà người ta, sau này sẽ có lợi cho sự phát triển của nhà chúng ta. Được rồi con gái, con cứ đi dạy hắn một chút đi? Ba cho con tiền!"
Doãn Hạo nói xong liền móc một xấp tiền ra từ trong túi.
"Thuận tiện lại mua cho bọn họ chút đồ ăn ngon."
Doãn Tuyết Kỳ cực kỳ cao hứng.
Cả người nàng đều nhảy dựng lên, ôm lấy Doãn Hạo.
"Cám ơn ba ba, con đi đây!"
Nàng nhận tiền rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Nàng vừa chạy vừa nở nụ cười.
Thật giống như gặp được chuyện gì đó vô cùng vui vẻ.
Doãn Hạo không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ:
"Đứa nhỏ này, không muốn quản lý khách sạn như thế sao? Khách sạn này không phải rất tốt sao? Sau này làm sao xử lý đây ~ "
Tuy nói như vậy, nhưng hắn chỉ lắc đầu một cái rồi đi làm việc.
Doãn Tuyết Kỳ ra ngoài, cả đường đi nàng đều vô cùng hưng phấn!
Ba ba bảo nàng đi tìm Lục Lập Chính.
Nói cách khác, nếu như nàng có thể bắt được Lục Lập Chính, sau đó dẫn tới trước mặt hắn, hắn chắc là sẽ không từ chối đâu?
Như vậy đúng là tốt quá!
Nhưng vấn đề bây giờ là, phải làm như thế nào mới có thể khiến cho em trai lạnh như băng kia động tâm đây?
Doãn Tuyết Kỳ rơi vào trầm tư.
---
Lục gia.
Sau khi Doãn Hạo đi, Lục Lập Hành thu dọn bát đũa, liền tới gọi Cố Vãn Thanh đi ra ngoài chơi, nhưng lại bị Cố Vãn Thanh trực tiếp từ chối.
Lục Lập Hành có chút mờ mịt: "Sao thế Vãn Thanh? Buổi sáng anh thật sự là có chuyện, không ra người được, xin lỗi…"
Cố Vãn Thanh buồn cười nhìn hắn:
"Không phải là bởi vì chuyện này!"
"Vậy thì tại sao?"
Cố Vãn Thanh kéo Lục Lập Hành đến bên cạnh mình, ghé vào lỗ tai hắn rủ rỉ vài câu.
Lục Lập Hành lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ:
"Doãn Tuyết Kỳ sắp tới? Còn là ông chủ Doãn bảo cho nàng tới? Đến tìm Lập Chính?"
"SXuỵt ~ " Cố Vãn Thanh vội vàng ra hiệu cho hắn nhỏ tiếng.
"Nhỏ giọng một chút, đừng để Lập Chính nghe được. Em ở nhà chờ Tuyết Kỳ, lát nữa sẽ làm chút gì đó cho nàng ăn."
"Vậy, vậy cũng được!" Lục Lập Hành vô cùng bất đắc dĩ.
Ông chủ Doãn đây là đang tự mình đẩy con gái ra ngoài.
Nhưng lại không tự biết?
Cũng không biết lúc hắn biết được chân tướng thì sẽ có phản ứng gì.
Nghĩ đến thôi đã cảm thấy buồn cười rồi.
Trong lúc nghĩ ngợi, Lục Lập Hành đã nhìn thấy Doãn Tuyết Kỳ chạy tới!
Nàng vừa chạy vừa hô:
"Chị Vãn Thanh, anh Lục… em đến rồi~ "
Cố Vãn Thanh liếc mắt ra hiệu với Lục Lập Hành:
"Đến rồi!"
Mà Lục Lập Chính ngồi dưới mái hiên lại nhíu mày lần nữa.
Quả nhiên có chút ồn ào…
Nhưng mà, nếu như nàng thật sự có thể dạy mình giải đề thì cũng không phải là không thể chịu đựng được…
------
Dịch: MBMH Translate