Doãn Tuyết Kỳ hoàn toàn không biết, ấn tượng của Lục Lập Chính về mình không được tốt cho lắm!
Nàng nhanh chóng chạy vào, cao hứng chào hỏi với Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành.
"Anh Lục, chị Vãn Thanh, cha em bảo em tới dạy cho bạn học Lập Chính!"
Cố Vãn Thanh gật đầu: "Ừm, ở bên kia."
"Vậy được, em qua đó đây!"
"Ừm!"
Doãn Tuyết Kỳ vui vẻ chạy về phía Lục Lập Chính.
"Bạn học Lập Chính, chị đến rồi~ "
Lục Lập Chính nghe thấy giọng nói này lại nhíu mày.
"Chị chậm một chút!"
Sao luôn cứ lỗ mãng thế không biết, còn nghịch ngợm hơn cả mấy cô gái mười sáu mười bảy tuổi như bọn hắn.
"A a, bạn học Lập Chính, thì ra em lại quan tâm chị như thế!"
Doãn Tuyết Kỳ đi chậm lại, nhưng lại vô cùng vui vẻ.
"Tôi..."
Lục Lập Chính nhắm hai mắt lại, lời nói đến bên miệng nhưng vẫn là không nói ra.
Người này, đúng là tự luyến.
Cố Vãn Thanh trông thấy dáng vẻ không biết nói cái gì của hắn, lập tức nở nụ cười. Nàng giật giật cánh tay của Lục Lập Hành, nhỏ giọng nói:
"Lập Hành."
"Ừm? Sao thế?"
Cố Vãn Thanh chỉ chỉ ngoài cửa, ra hiệu cho Lục Lập Hành:
"Chúng ta ra ngoài đi?"
Lục Lập Hành gật đầu.
Cố Vãn Thanh thận trọng lôi kéo Lục Lập Hành đi ra ngoài. Mãi cho đến bên sân, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói:
"Vãn Thanh, em đang làm cái gì đó?"
Cố Vãn Thanh cười nói: "Anh không cảm thấy, hai chúng ta ở lại sẽ rất dư thừa sao?"
"Thật sao?"
Lục Lập Hành nghĩ lại tình huống vừa rồi một chút, nhẹ gật đầu:
"Hình như đúng thế thật. Nhưng mà, để hai người bọn họ ở riêng như vậy có thích hợp sao?"
"Sao lại không thích hợp? Lập Chính chính là một đứa nhỏ nghiêm túc học tập, yên tâm đi, sẽ không chậm trễ đâu."
Lục Lập Hành chỉ đành gật đầu.
"Ừm, được, vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?"
"Ừm ừm!"
---
Trong sân.
Lục Lập Chính và Doãn Tuyết Kỳ cũng không biết Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đã đi ra ngoài.
Lúc này, Lục Lập Chính nhẫn nhịn nửa ngày mới nói ra một câu:
"Tôi chỉ là nhớ tới, chị lần trước nói tôi dẫm lên chân chị, cảm thấy chị như này rất nguy hiểm."
"A ~ " Doãn Tuyết Kỳ hé miệng cười cười:
"Thế nhưng, em lần trước đúng là đã giẫm vào chân chị mà!"
"Tôi..."
Lục Lập Chính lập tức lại không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn hoàn toàn không nhớ là mình có giẫm phải chân của người ta. Thế nhưng, một người không đến mức nói dối hai lần?
Chẳng lẽ, mình thật sự đã giẫm phải?
Doãn Tuyết Kỳ nhìn sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, lập tức nở nụ cười:
"Ha ha, được rồi, đến đây, xem xem đề nào em không biết, chị sẽ dạy cho em."
Nói đến việc làm đề, Lục Lập Chính cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú.
Hắn vội vàng lấy sách giáo khoa ra.
"Chỗ này, thế nhưng đây là đề toán, chị thật sự biết sao?"
Ở trong ấn tượng của Lục Lập Chính, đám bạn học nữ trong lớp đều không học tốt toán cho lắm. Cho dù Doãn Tuyết Kỳ thi đại học đứng thứ nhất, hắn cũng rất là hoài nghi. Dù sao, thành tích có thể là được các môn học khác kéo lên.
Doãn Tuyết Kỳ nhận sách, gắt giọng:
"Xem thường chị Doãn đây sao, để chị xem một chút!"
Nàng nói xong liền nghiêm túc nhìn đề bài.
Lục Lập Chính cũng nghiêm túc nhìn về phía nàng.
Doãn Tuyết Kỳ cúi thấp đầu, chăm chú nhìn lại. Thỉnh thoảng, nàng cau mày, giống như là đang ngẫm nghĩ.
Dáng vẻ này khiến cho Lục Lập Chính không khỏi hoài nghi.
Chẳng lẽ, nàng thật sự biết?
Lục Lập Chính đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe nàng nói:
"Lấy giấy nháp và bút cho chị."
Lục Lập Chính vội vàng đưa đồ qua.
Doãn Tuyết Kỳ liền ngồi xổm xuống rồi chăm chú viết lên.
Lục Lập Chính thì ở bên cạnh quan sát.
Chữ của nàng rất đẹp, hơn nữa lúc viết còn vô cùng nghiêm túc.
Lục Lập Chính lần thứ nhất phát hiện, nàng vẫn có thể an tĩnh như này.
Sau khi thấy nàng làm được một nửa, Lục Lập Chính lập tức sợ ngây người.
Nhìn Doãn Tuyết Kỳ viết công thức mới ra, Lục Lập Chính lập tức hiểu ra:
"Thì ra là như vậy, phía sau có thể trực tiếp giải được rồi!"
Doãn Tuyết Kỳ lúc này mới ngẩng đầu lên:
"Xem ra em cũng biết làm rồi, kiến thức chủ yếu của bài này chính là chỗ này. Em tiếp tục giải phần còn lại đi!"
Nàng duỗi lưng một cái, đưa bút cho Lục Lập Chính, sau đó lắc lắc cổ tay:
"Ai nha, mệt chết rồi, không biết thì cứ hỏi lại chị!"
Giọng điệu nói chuyện lười biếng này và dáng vẻ nghiêm túc lúc làm bài vừa rồi quả thực như hai người khác nhau.
Nhưng tất cả sự chú ý của Lục Lập Chính lúc này đều rơi vào bài toán kia. Hắn không có tâm tư tính toán với Doãn Tuyết Kỳ. Hắn ngồi xuống rồi bắt đầu nghiêm túc viết đề.
Doãn Tuyết Kỳ thấy thế, vốn muốn nhân cơ hội này để thân cận với hắn một chút.
Nhưng suy nghĩ một chút lại đành bỏ qua.
Một người nghiêm túc giải đề sẽ không hy vọng bị quấy rầy.
Sau đó, nàng an tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn, xoa xoa mi tâm, lại vuốt vuốt huyệt thái dương, muốn để cho mình thả lỏng một chút. Sau đó, nàng mới nghiêm túc nhìn về phía Lục Lập Chính.
Nhóc con này hình như vẫn chưa phát triển hoàn toàn.
Làn da hơi đen một chút, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đẹp!
Nhìn một chút, nàng đã quên đi thời gian.
Chờ đến lúc phản ứng lại thì Lục Lập Chính đang cố gắng vung bút.
Doãn Tuyết Kỳ hơi sững sờ: "Sao thế?"
"Không có mực nước, tôi đi rút chút mực nước!"
"Ừm, đi đi." Doãn Tuyết Kỳ gật đầu.
Một lát sau, nàng trông thấy Lục Lập Chính đứng lên. Trong tay hắn cầm một cái bình mực đã sắp hết mực. Hắn vừa nghiêng bình vừa chật vật rút mực.
Doãn Tuyết Kỳ có chút kỳ quái:
"Sắp hết rồi, em không có cái mới sao?"
"Có, nhưng mà phải dùng ít một chút, rất đắt."
Doãn Tuyết Kỳ lần nữa sững sờ: "Thế nhưng, anh hai của em không phải kiếm lời được không ít tiền sao?"
"Đó là tiền của anh hai!" Lục Lập Chính không ngẩng đầu, trả lời vô cùng nghiêm túc.
"Tôi hiện tại vừa không có thu nhập vừa kéo chân sau của anh hai. Tôi không thể quá phung phí được, có thể tiết kiệm chút nào thì hay chút đó. Sau này, tôi còn phải cố gắng kiếm tiền để trả cho anh hai nữa!"
Điều này vẫn luôn là niềm tin của Lục Lập Chính.
Anh hai đã thay đổi tốt hơn, hắn phải cố gắng đi theo bước chân của anh hai mới được, mà không phải là vướng bận của anh hai.
Doãn Tuyết Kỳ nhìn hắn với vẻ kinh ngạc.
Thiếu niên này mới 17 tuổi. Thế nhưng, hắn hiểu chuyện và nghiêm túc hơn rất nhiều con nhà giàu mà nàng biết.
"Coi như không tệ!"
Nàng dùng tay chống đầu, nghiêm túc nói.
"Chị nói cái gì?"
Lấy mực xong, Lục Lập Chính đúng lúc nghe thấy câu này bèn nghi ngờ hỏi.
"Không, không có gì, em nhanh làm cho xong bài đi, đợi đến ngày mai, chị sẽ cho em một niềm vui bất ngờ!"
"Niềm vui bất ngờ gì?"
Lục Lập Chính cảm thấy rất ngờ vực.
"Ngày mai em sẽ biết, làm xong thì nói với chị, chị sẽ ra cho em một đề còn khó hơn."
"Được." Lục Lập Chính gật đầu, trả lời vô cùng nghiêm túc.
Doãn Tuyết Kỳ phát hiện, mình hình như đã tìm được phương thức chung đụng với tên đầu gỗ này rồi.
Đó chính là học tập!
Chỉ cần nhắc đến học tập, hắn sẽ nghiêm túc hơn bất kỳ ai khác, mà lại, còn tự tin hơn người khác nhiều.
Nói chuyện không cà lăm, cũng không cao ngạo, là một thiếu niên một lòng thỉnh giáo.
Sau đó, toàn bộ buổi chiều, Doãn Tuyết Kỳ đều nghiêm túc giảng đề cho Lục Lập Chính.
Mà Lục Lập Chính cũng từ hoàn toàn không muốn để ý tới Doãn Tuyết Kỳ biến thành người rót nước bưng trà cho nàng.
Lúc Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh trở về thì nhìn thấy một màn như thế...
------
Dịch: MBMH Translate