Trông thấy Doãn Tuyết Kỳ quen tay nhận trà từ trong tay Lục Lập Chính, Cố Vãn Thanh buồn cười nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Xem đi, em nói đúng chứ? Chúng ta đừng quấy rầy bọn họ, đi nấu cơm đi? Em giúp anh."
"Được." Lục Lập Hành bất đắc dĩ gật đầu.
Hắn phát hiện, Doãn Tuyết Kỳ và Lục Lập Chính căn bản không có phát hiện bọn họ đã trở về. Lục Lập Hành yên lặng thở dài:
"Ai, trước kia đều là người khác ăn cơm chó của mình, không nghĩ tới hôm nay mình lại ăn của người khác. Đúng là phong thủy luân chuyển mà!"
Cố Vãn Thanh đi ở bên cạnh nghe vậy thì nghi ngờ quay đầu:
"Anh nói cái gì? Cái gì là cơm chó? Cho Đại Hoàng ăn sao?"
"Ha ha!" Lục Lập Hành bị chọc phát cười: "Không có việc gì, không có việc gì, đi, nấu cơm thôi!"
Ăn cơm xong.
Doãn Tuyết Kỳ mới đứng dậy ra về.
Lúc gần đi, nàng vẫn không quên nhắc nhở:
"Bạn học Lập Chính, đừng quên ước định của chúng ta, sáng ngày mai chị sẽ đến!"
Nói xong, nàng nháy mắt với Lục Lập Chính rồi rời đi.
Lục Lập Hành nhịn không được tính bát quái của mình:
"Ước định gì thế Lập Chính?"
Lục Lập Chính hoàn toàn không nghe ra ý bát quái trong lời nói của Lục Lập Hành. Hắn chăm chú trả lời:
"Há, chắc là đề bài nào đó."
"Thật sao? Khảo nghiệm em sao?"
"Ừm." Lục Lập Chính chăm chú gật đầu: "Anh chị nói không sai, nàng đúng là một học bá, em không sánh bằng. Em muốn học, còn có rất nhiều thứ chưa học được!"
"Ha ha, Lập Chính, đây lần đầu tiên nghe em khen Tuyết Kỳ đó!"
"Đúng là lợi hại!" Lục Lập Chính phát ra cảm khái từ sâu trong nội tâm.
Lục Lập Chính và Cố Vãn Thanh liếc nhau, không khỏi cười.
...
Buổi tối.
Doãn gia.
Doãn Tuyết Kỳ vừa ngâm nga bài hát vừa tiến vào nhà.
Doãn Hạo trông thấy nàng thì lập tức hô:
"Tuyết Kỳ, tới dùng cơm."
"Con ăn rồi ba."
"Con ăn rồi sao?"
Doãn Hạo lập tức nở nụ cười:
"Lục gia giữ con lại dùng cơm sao? Quá tốt rồi!"
Doãn Tuyết Kỳ một mặt mờ mịt nhìn Doãn Hạo: "A, ba muốn con ở lại Lục gia ăn cơm sao?"
Chẳng lẽ không phải là nên muốn mình mau chóng về nhà sao?
Dù sao, mục đích nàng đi Lục gia cũng không đơn thuần mà!
"Ừm, đó là đương nhiên, Lục Lập Hành là người ưu tú như vậy, lại còn trẻ như vậy. Con giữ gìn mối quan hệ tốt với người nhà bọn họ, lỡ như tương lai ba ba có xảy ra chuyện gì và con kế thừa gia sản nhà chúng ta, nói không chừng, hắn có thể giúp con một chút!" Doãn Hạo nói nghiêm túc.
Sau khi hiểu rõ Lục Lập Hành, hắn đã đưa ra quyết định này.
Một thương nhân thành công lại còn thiện lương như vậy!
Phẩm chất này rất đáng quý.
Doãn Hạo biết mình không thể ở cạnh Doãn Tuyết Kỳ cả một đời được. Hắn muốn lưu lại cho nàng chút gì đó.
Doãn Tuyết Kỳ lập tức gấp:
"Ba nói cái gì đó? Cái gì mà có đi hay không? Không cho phép nói bậy, ba sẽ sống lâu trăm tuổi!"
"Ha ha, đúng, ba sẽ sống lâu trăm tuổi. Ba còn muốn nhìn con gái ba lấy chồng, lại sinh cho ba một đứa cháu ngoại mập mạp nữa. Không nói chuyện này nữa, muốn ăn thêm chút nữa hay không? Hôm nay đều làm món con thích ăn.
Doãn Tuyết Kỳ lắc đầu: "Không ăn, con ăn ở Lục gia đã quá no rồi, ngày mai sẽ ăn cơm với ba sau. Đúng rồi, ba còn nhớ trước đó ba mua bút máy và mực cho con ở chỗ nào không?"
"Con nói đến món quà sinh nhật mà ba tặng con trước khi con thi đại học sao? Con không phải nói cái bút máy kia rất đắt, con dự định cất giữ, vẫn luôn không cần shay ao?"
Doãn Hạo tràn đầy nghi hoặc.
Lúc trước, hắn đã bỏ ra ba ngàn tệ để mua cái bút máy kia.
Doãn Tuyết Kỳ chuyển chuyển tròng mắt, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ai nha ba à, con đã nghĩ thông suốt rồi, giá trị tồn tại của bút máy chính là viết chữ. Con không cần đến nó, đó chẳng phải là làm mai một giá trị của nó hay sao?"
Doãn Hạo nhẹ gật đầu: "Ừm, con nói có đạo lý, con tìm ở trong tủ của con đi?"
"A a, biết rồi, cảm ơn ba ba!" Doãn Tuyết Kỳ cao hứng trở về nhà.
Nàng lập tức tìm đến két sắt, lấy bút máy ra ngoài. Bên trong còn có mấy bình mực còn nguyên, là được tặng lúc mua bút. Nghe nói mực này còn đắt hơn ngoài thị trường gấp bội.
Tặng cho Lục Lập Chính cái này, hắn chắc là sẽ thích nhỉ?
Nghĩ như vậy, Doãn Tuyết Kỳ liền gói đồ lại sau đó bỏ ở trong túi, đặt ở đầu giường của mình, tránh ngày hôm sau lại quên mất.
Lúc này, nàng mới đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm Doãn Tuyết Kỳ đã mang theo hộp quà đến Lục gia.
Lúc này, Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành đã ăn cơm xong.
Lục Lập Chính đã thu dọn bàn từ trước và đang chờ đợi Doãn Tuyết Kỳ đến.
Lục Lập Hành đề nghị:
"Vãn Thanh, anh mang em đến quán cơm nhỏ xem một chút, cũng sắp khai trương rồi. Người làm bà chủ như em cũng nên đi làm quen một chút."
"Ừm, cũng được."
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, đúng lúc trông thấy Doãn Tuyết Kỳ đang chạy tới.
Cố Vãn Thanh vội vàng nói: "Tuyết Kỳ, Lập Lính đang chờ em đó!"
"Được, được, cảm ơn."
Nàng cũng không có hỏi Cố Vãn Thanh muốn đi làm cái gì, chỉ cắm đầu chạy về phía Lục gia.
Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành nhìn nhau cười một tiếng, sau đó rời khỏi.
...
Lục Lập Chính chờ trong chốc lát, nhớ lại bản thân hình như còn chưa nấu nước nóng. Doãn Tuyết Kỳ kia rất thích uống nước nóng.
Nghĩ tới đây, hắn đứng lên, chuẩn bị đi nấu nước.
Đúng lúc này, hắn trông thấy Doãn Tuyết Kỳ vui vẻ chạy vào:
"Bạn học Lập Chính, kinh hỉ đến rồi!"
Lục Lập Chính hơi sững sờ:
"Kinh hỉ? Cái gì? Không phải ra bài tập sao? Chị còn chưa viết gì à?"
"Không phải, không phải, không phải, là cái này!"
Doãn Tuyết Kỳ vội vàng đưa đồ trong tay tới:
"Mở ra nhìn xem đi!"
Vẻ mặt của Lục Lập Chính vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn mở túi ra.
Doãn Tuyết Kỳ tràn đầy chờ mong.
Hắn nhìn thấy, chắc là sẽ rất vui vẻ đi?
Thế nhưng, một lát sau, nàng lại nhìn thấy Lục Lập Chính nhíu mày:
"Bút máy? Mực nước? Cho tôi sao?"
"Ừm, tặng cho em."
Lục Lập Chính lập tức đưa cái hộp trong tay trở về:
"Tôi không muốn, cám ơn chị Doãn, chị cầm về đi!" Giọng nói kia vô cùng lãnh khốc.
Doãn Tuyết Kỳ hơi sững sờ:
"Em không vui sao?"
"Thích thì có thích, nhưng tôi không thể nhận đồ tùy tiện từ chị được. Chị đến dạy tôi học tập, tôi đã rất cảm kích rồi. Tôi còn chưa báo đáp gì, sao có thể tùy tiện nhận đồ của chị được? Chiếc bút máy kia vừa nhìn đã biết rất đắt rồi, cảm ơn."
Trông thấy phản ứng của Lục Lập Chính, Doãn Tuyết Kỳ yên lặng thở dài.
Thực ra, nàng nên đoán được Lục Lập Chính có thể sẽ như vậy mới đúng.
Dù sao, hắn là một người chính trực như vậy. Hơn nữa, hắn còn có ngạo cốt của mình.
Thế nhưng, Doãn Tuyết Kỳ thật sự vô cùng muốn tặng cho hắn món quà này.
Nàng ôm lấy cái hộp, suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Doãn Tuyết Kỳ đặt cái hộp trong tay lên trên bàn đá, nhẹ nhàng ho một tiếng, sau đó nhìn về phía thiếu niên dưới mái hiên:
"Ai, đáng tiếc quá, chị đây có rất nhiều bút máy và mực như này, nhưng bản thân lại không thích bộ này, muốn tìm một người để ý đến bọn chúng thay mình. Em có muốn hay không..."
Nàng vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lục Lập Chính, phát hiện hắn đang nghiêm túc nghe nàng nói chuyện, Doãn Tuyết Kỳ khẽ cười cười:
"Nếu em không nhận, chị không thể làm gì khác hơn là vứt đi rồi!"
------
Dịch: MBMH Translate