Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 349 - Chương 349 - Ý Nghĩa Là Anh Lục Đang Tưởng Niệm Chị Đúng Không

Chương 349 - Ý Nghĩa Là Anh Lục Đang Tưởng Niệm Chị Đúng Không
Chương 349 - Ý Nghĩa Là Anh Lục Đang Tưởng Niệm Chị Đúng Không

Lục Lập Chính hơi sững sờ.

"Sao lại vứt đi? Bút máy tốt như vậy, lãng phí!"

Doãn Tuyết Kỳ nghiêng đầu một chút, cố ý nói:

"Thế nhưng, chị không cần đến nữa. Chị có rất nhiều bút máy nha, chị lại không quá thích kiểu dáng này…"

Doãn Tuyết Kỳ nói xong liền làm bộ muốn ném bút máy vào trong thùng rác.

Lục Lập Chính lập tức đứng lên:

"Đừng, đừng ném."

"Em không muốn chị vứt đi đúng không? Vậy em cầm lấy đi, sử dụng nó thay chị."

Doãn Tuyết Kỳ trực tiếp đưa bút máy tới.

Lục Lập Chính há hốc mồm, nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào.

Thấy Doãn Tuyết Kỳ chép miệng, hắn mới nhận lấy bút máy:

"Được, vậy tôi dùng trước, bao nhiêu tiền, lát nữa tôi sẽ trả tiền cho chị."

" y..." Doãn Tuyết Kỳ hơi sững sờ.

Tiểu tử này, thế mà còn muốn trả tiền cho mình sao?

"Không cần tiền đâu, em cứ coi như mình nhặt được là được."

Lục Lập Chính không nói chuyện. Hắn để bút máy xuống, cầm sách giáo khoa lên:

"Được thôi, chị Doãn, em có một số kiến thức muốn hỏi chị một chút."

"Được, hỏi đi!"

Thấy hắn nhận lấy, Doãn Tuyết Kỳ vô cùng vui vẻ.

Nàng chăm chú giảng bài cho Lục Lập Chính. Chờ Lục Lập Chính nghe hiểu, liền ra bài tập cho hắn làm để củng cố, mình thì nằm chợp mắt ở một bên.

Lục Lập Chính làm được một nửa, bỗng nhiên tạm ngừng. Hắn ngẩng đầu lên, chuẩn bị hỏi Doãn Tuyết Kỳ, lại phát hiện nàng đã ngủ thiếp đi.

Lục Lập Chính bất đắc dĩ, đành phải vào nhà, cầm cái tấm thảm đi ra, đắp lên cho nàng.

"Ai, lớn như vậy rồi mà còn không biết chăm sóc cho mình, trời lạnh như vậy, thế mà ngủ ở bên ngoài…"

Sau khi thầm mắng người xong, Lục Lập Chính nghĩ một lúc, lại cầm bút lên, chăm chú viết cái gì đó.

Chờ sau khi viết xong, hắn lấy số tiền mình tích góp được ra. Sau đó, hắn nhét cả tiền và giấy vào trong cái túi mà Doãn Tuyết Kỳ mang theo.

Làm xong tất cả, Lục Lập Chính mới vùi đầu vào trong học tập.

Chờ Doãn Tuyết Kỳ tỉnh lại đã là chuyện của một giờ sau.

Nàng mở mắt ra, mờ mịt nhìn tấm thảm trên người mình, lại nhìn về phía Lục Lập Chính với vẻ nghi ngờ.

Đây… Là hắn đắp cho mình?

"Lục..."

Doãn Tuyết Kỳ còn chưa kịp nói gì đã nghe Lục Lập Chính nói:

"Lần sau nếu muốn ngủ thì đi vào trong phòng mà, ngủ bên ngoài sẽ dễ bị cảm mạo."

"Ừm, được!"

Không cần nghĩ cũng biết, tấm thảm là thiếu niên ngạo kiều này đắp cho mình.

Trong lòng Doãn Tuyết Kỳ cảm thấy ngọt như là được ăn mật:

"Cám ơn, chị biết rồi~ còn có chỗ nào không hiểu nữa không?"

"Có, những chỗ này."

Doãn Tuyết Kỳ lại bắt đầu giảng bài cho hắn.

Tới giữa trưa.

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh trở về nấu cơm, trông thấy bọn họ còn đang nghiêm túc thảo luận bài tập. Hai người cũng không có quấy rầy bọn họ.

Đến giờ ăn cơm, Lục Lập Chính nói:

"Chị Doãn, buổi chiều tôi phải đi dạy học sinh."

"Vậy chị cũng đi!" Doãn Tuyết Kỳ đáp lại không chút do dự.

Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành lại liếc nhau.

Hai người này xem ra đã có tiến triển!

Lục Lập Chính lập tức ngăn lại:

"Không cần đâu."

Ở cái độ tuổi này của Lục Lập Chính, hắn luôn có ý thức giới tính rất mạnh.

Trong trường học, nam sinh và nữ sinh gần như là không chơi với nhau. Nếu như thường xuyên đi lại với nhau thì sẽ bị người ta nghị luận.

Nếu như hắn và Doãn Tuyết Kỳ cùng đi dạy học. Đám học sinh kia sẽ nhìn chính mình…

Lục Lập Chính suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy mặt có chút nóng lên rồi.

"Tại sao?" Doãn Tuyết Kỳ bất mãn chu mỏ một cái:

"Chị cũng có thể dạy những học sinh kia mà, em có nữ học sinh không?"

Lục Lập Chính nhẹ gật đầu: "Có."

"Em dạy bọn họ không tiện, chị đi giúp đỡ em!"

Lục Lập Chính muốn từ chối, nhưng mà lại không biết nên mở miệng như thế nào. Hắn đành phải nhìn về phía Cố Vãn Thanh xin giúp đỡ.

Cố Vãn Thanh bị ký thác kỳ vọng, không thể làm gì khác hơn là nói:

"Tuyết Kỳ, giờ học của Lập Chính rất nghiêm túc, em đi hắn sẽ phân tâm, để hắn đi một mình đi !"

Cố Vãn Thanh nói xong còn nháy mắt với Doãn Tuyết Kỳ.

Doãn Tuyết Kỳ đành phải gật đầu:

"Vậy được rồi, vậy buổi tối chị sẽ qua đây dạy em."

Lục Lập Chính cũng chỉ đành đồng ý.

Ăn cơm xong, Lục Lập Chính liền rời đi.

Thấy Cố Vãn Thanh đang nghỉ ngơi ở bên cạnh, Doãn Tuyết Kỳ lập tức đi qua:

"Chị Vãn Thanh, chị vừa rồi có phải là có lời muốn nói với em có đúng không?"

Cố Vãn Thanh cười nói:

"Ừm, đúng vậy. Tuyết Kỳ à, Lập Chính còn nhỏ, hơn nữa lòng hắn hiện tại đều là học tập. Em không thể nóng vội được, nếu không có thể sẽ phản tác dụng."

"Vậy sao? Được, em đã biết!"

Doãn Tuyết Kỳ cao hứng ngồi xổm xuống. Nàng nhìn cái bụng lớn của Cố Vãn Thanh, nhịn không được lấy tay chọc chọc:

"Bọn nhỏ lúc nào mới đi ra vậy? Em muốn nhìn một chút, bọn nhỏ rốt cuộc sẽ đẹp đến cỡ nào!"

Giá trị nhan sắc của Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành đều cao như vậy. Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, hai đứa nhỏ này chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp.

Cố Vãn Thanh cũng sờ lên cái bụng:

"Không biết, còn có một hai tháng nữa thì phải? Sắp rồi!"

"Ừm, đặt tên chưa?" Doãn Tuyết Kỳ tràn ngập tò mò.

"Rồi, nam gọi là Lục Niệm Khanh, nữ gọi là Lục Tư Vãn, là Lập Hành đặt đó."

"Oa oa oa ~ "

Doãn Tuyết Kỳ nghe thấy cái tên này, hai mắt lập tức tỏa sáng.

"Tên đúng là rất hay!"

"Hơn nữa, ý của nó là anh Lục đang tưởng niệm chị sao? Ha ha ha, đúng là rất ngọt! Chị Vãn Than, em cảm thấy răng của mình suýt rụng vì ngọt rồi!"

"Ha ha." Cố Vãn Thanh cũng nhịn không được mà nở nụ cười.

"Lập Hàng tương đối sủng chị."

"Có thể nhìn ra mà. Không gạt chị chứ, chị Vãn Thanh, em trước đó thực ra vô cùng sợ kết hôn, cũng sợ sinh em bé. Nhưng nhìn thấy chị và anh Lục, em đột nhiên cảm thấy, cuộc sống gia đình rất đáng để mong chờ."

"Ừm, đúng vậy…"

Cố Vãn Thanh vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía nhà bếp, Lục Lập Hành đang ở đó.

Đúng lúc này, Lục Lập Hành đi ra, đối mặt với ánh mắt của nàng:

"Trò chuyện cái gì vậy mà vui vẻ như thế?"

Cố Vãn Thanh cười cười không nói chuyện.

Doãn Tuyết Kỳ nói: "Chị Vãn Thanh đang trò chuyện với em về hạnh phúc của hai người, ha ha ha."

"Thật sao? Nàng nói cái gì rồi?"

"Đúng vậy, đúng vậy, nàng nói gả cho anh rất hạnh phúc!"

Lục Lập Hành quay đầu, lần nữa đối mặt với ánh mắt của Cố Vãn Thanh.

Bị hắn nhìn, Cố Vãn Thanh lập tức cúi thấp đầu, hệt như một đứa nhỏ bị bắt tại trận.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười: "Ừm, em sau này cũng sẽ rất hạnh phúc."

Doãn Tuyết Kỳ vui vẻ cười:

"Em sẽ cố gắng!"

Hạnh phúc phải do tự mình nỗ lực giành lấy!

15 tháng giêng.

Tết Nguyên Tiêu.

Ngày này là khoảng thời gian náo nhiệt nhất của huyện Song Thành.

Sau tết, tất cả mọi người sẽ về nhà, trong thành gần như không có người nào. Khung cảnh cũng có vẻ hơi quạnh quẽ.

Nhưng vào Tết Nguyên Tiêu, mọi người đều sẽ ra ngoài đường.

Mỗi người đều đi mua pháo hoa, pháo, và các loại đồ chơi đáng yêu, tụ tập cùng một chỗ xem náo nhiệt.

Qua ngày này, lễ Tết coi như cũng kết thúc. Mọi người lại phải vùi đầu vào trong sinh hoạt một lần nữa.

Mà ngày này cũng chính là ngày mà quán ăn của Lục Lập Hành khai trương.

Sáng sớm.

Lục Lập Hành thu dọn một chút rồi đến quán cơm.

Hôm qua, Tôn Đại Lợi và Phùng Đông đã chuẩn bị xong mọi thứ để khai trương.

Tôn Tiểu Lợi cũng đến giúp đỡ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment