Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 350 - Chương 350 - Quán Cơm Khai Trương

Chương 350 - Quán Cơm Khai Trương
Chương 350 - Quán Cơm Khai Trương

Lúc này.

Phùng Đông đang vừa chuẩn bị phối đồ ăn, vừa nói với đám binh sĩ đang giúp đỡ ở bên cạnh:

"Các người tới làm gì chứ? Lát nữa sẽ dọa đến ông chủ của tôi đó!"

"Ha ha, hôm nay chúng tôi được nghỉ, đã ăn uống chùa một tuần lễ rồi cũng nên làm chút gì đó chứ? Chúng tôi đều muốn làm quen với ông chủ của các người một chút!"

Phùng Đông bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc Lục Lập Hành đến thì nhìn thấy một màn như thế. Hắn chấn kinh tại chỗ:

"Chuyện này…. Đại Lợi, Đại Đông, xảy ra chuyện gì thế?"

Phùng Đông, Tôn Đại Lợi và Tôn Tiểu Lợi lập tức nở nụ cười:

"Tôi đã nói rồi mà? Ông chủ của chúng tôi nhất định sẽ bị dọa! Các người thật đúng là!"

"Ha ha ha ha, tôi cũng lần đầu thấy ông chủ của mình có vẻ mặt kinh ngạc như này."

Lục Lập Hành cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Quán cơm nho nhỏ lại chật ních người.

Hơn nữa còn là buổi sáng, đúng là rất đáng sợ!

Đội trưởng đang ngồi chồm hổm nhặt rau trên mặt đất lập tức đứng lên:

"Xin chào, tôi là đội trưởng của đội cứu hỏa, tên là Chu Trường Thắng. Chúng tôi đã ăn cơm chùa của các người một tuần lễ rồi, nên đến giúp đỡ một chút! Khai trương đại cát nha ông chủ!"

Lục Lập Hành bất đắc dĩ đưa tay ra:

"Cảm ơn đội trưởng Chu!"

Chỉ chốc lát sau, một người hơi lớn tuổi một chút cũng đứng lên:

"Tôi là Trương Quế Lâm, đám nhân viên quét dọn chúng tôi cũng đã ăn chùa của cậu một tuần lễ nên đến giúp đỡ quét dọn vệ sinh. Tiểu tử, không ngờ tới cậu còn trẻ như vậy!"

Những người khác cũng lần lượt đứng lên giới thiệu chính mình.

Có y tá.

Có cảnh sát.

Còn có một số người có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn.

Lục Lập Hành nghe một lúc, mũi bỗng nhiên có chút chua xót:

"Chào mọi người, vất vả cho mọi người rồi!"

"Ha ha, chúng tôi sao có thể vất vả được chứ? Là ông chủ cậu vất vả mới đúng!"

"Mọi người đã gọi anh em của mình tới dùng cơm vào sáng nay chưa? Tôi nói cho các người biết, hôm nay ông chủ Lục mà khai trương không tốt thì các vị ngồi đây đều có một phần trách nhiệm!"

"Hô hô, chuyện khác có thể không tích cực, nhưng chuyện này nhất định phải tích cực nha!"

"Ha ha ha, mười một giờ người sẽ đến, ông chủ Lục, có chuyện muốn nói cho cậu một chút."

Thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, Lục Lập Hành nở nụ cười:

"Mời nói."

"Người hôm nay tới tương đối nhiều, tôi cảm thấy quán cơm nhỏ này chắc chắn sẽ không đủ chỗ. Hay là, chúng ta bày thêm quầy ở bên ngoài đi, thế nào?"

Thấy Lục Lập Hành do dự, người kia vung tay lên:

"Ông chủ không cần lo lắng, tôi đã bắt chuyện với quản lý huyện thành rồi. Bọn họ cũng tới đây ăn mấy ngày, còn vô cùng ủng hộ. Hơn nữa, nghe nói bởi vì chuyện làm ăn xung quanh đây không tốt, bọn họ đều vô cùng chờ mong cậu khai trương rồi kéo khách hàng đến đó!"

Một người khác cũng đứng lên:

"Đúng đúng đúng, chúng tôi đều đã chuẩn bị xong bàn và ghế rồi. Gần đội cứu hỏa của chúng tôi từng có một quán cơm, nhưng bọn họ đã đóng cửa và để lại đống đồ kia cho chúng tôi. Chúng tôi vẫn luôn không tìm được đất dụng võ cho bọn chúng, hôm nay cuối cùng cũng đã tìm được rồi! Đều ở trong xe! Ông chủ à, chỉ cần cậu đồng ý thì chúng tôi sẽ lập tức dỡ hàng mang lên!"

"Ha ha ha, ông chủ, tranh thủ thời gian đưa ra quyết định đi, nếu không có thể sẽ bị mất rất nhiều khách hàng đó ~ "

Tôn Đại Lợi và Phùng Đông cũng nói:

"Ông chủ à, lời bọn họ nói đều là thật. Mấy ngày này đã có rất nhiều người đến hỏi thăm, người hôm nay sẽ đặc biệt nhiều."

Lục Lập Hành nghe xong, trực tiếp gật đầu:

"Được, cứ làm như thế đi!"

"Được rồi, đi, đi làm việc nào!"

Mấy đại hán cùng nhau đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, trước cửa đã được bày từng dãy bàn.

Mấy người còn lại hô:

"Đã quét dọn vệ sinh xong, hôm nay nhiều người, một mình Tiểu Lợi làm nhân viên phục vụ chắc chắn sẽ không làm nổi, chúng tôi đều đến giúp đỡ!"

"Đúng đúng đúng, ông chủ, ngài nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, nơi này không cần đến ngài!"

Lục Lập Hành đang chuẩn bị làm việc:...

Hắn bất đắc dĩ bị một đám người đẩy đến phía sau quầy thu ngân, quan sát bọn họ bận rộn.

10:18 sáng.

Phùng Đông mang theo mọi người đi dán câu đối, đốt pháo.

Chính thức bắt đầu đón khách.

Chỉ chốc lát sau, một đám người liền tràn vào:

"Cuối cùng cũng khai trương rồi!"

"Mùi thơm bên trong thật sự là khiến tôi thèm muốn chết, nhanh nhanh nhanh, mang thực đơn lên đi!"

"Phục vụ, tôi muốn gọi đồ ăn!"

Thời gian mới chỉ qua một lát, trong toàn bộ quán cơm đã đầy người. Khu vực bên ngoài cũng đang không ngừng có người ngồi vào.

Chưa đến một giờ, Lục Lập Hành đã thu được 200 tệ.

Nhưng mà lúc này còn chưa tới giữa trưa, khách lưu lượng chân chính còn chưa có đến.

Mấy người Phùng Đông đều không khỏi giơ ngón tay cái với Lục Lập Hành.

Xem ra mình đã chọn đúng ông chủ rồi!

...

Huyện Song Thành .

Doãn gia!

Doãn Tuyết Kỳ không ngừng thúc giục Doãn Hạo đang thay quần áo.

"Ba nhanh chút đi, bên kia đều đã khai trương rồi, nếu như ba còn chậm như vậy thì chúng ta sẽ không có cơm ăn đâu!"

Doãn Hạo bất đắc dĩ:

"Tuyết Kỳ à, nhà hàng của chúng ta khai trương cũng không thấy con kích động như vậy!"

"Hai chuyện này có thể so sánh với nhau sao? Đây chính là quán cơm của anh Lục khai trương, đi đi đi, đi ăn cơm thôi~ "

Doãn Tuyết Kỳ đã không thể chờ đợi được nữa.

Cùng lúc đó.

Nhà máy thực phẩm Thiên Lương.

Hoàng Thiên Lương kết thúc cuộc họp buổi sáng, sau đó thông báo nhiệm vụ làm việc trong ngày cho nhân viên.

Cuối cùng, hắn sửa soạn một chút rồi xuống lầu.

Hắn gọi Vương Cường, hai người cùng nhau lái xe tới quán cơm nhỏ của Lục gia.

Liễu gia cũng là như thế.

Liễu Thiên Minh lôi kéo Liễu Kiến Triều, không ngừng tăng tốc độ xe.

Người lái xe là Liễu Thiên Minh.

Từ sau chuyện lần kia, hắn đã dành thời gian đi học lái xe.

Kỹ thuật lái xe của hắn hiện tại đã vô cùng thuần thục rồi.

...

Đường phố ăn vặt.

Lưu Kiến Dân cũng mở cửa buôn bán vào sáng sớm.

Thế nhưng, hắn chờ đến mười một giờ, đều không thấy ai tới.

Trước kia vào lúc này, trong tiệm luôn có năm ba khách hàng.

Lưu Kiến Dân cảm thấy rất là kỳ quái:

"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Người đều đi đâu rồi?"

Lúc này, hắn nghe thấy người bên ngoài gọi nhau:

"Nhanh nhanh nhanh, trên đường Hoài Nam mới mở một quán cơm, người rất nhiều! Nghe nói đồ ăn cực kỳ ngon, chúng ta đi nếm thử đi!"

"Nhưng mà, có phải là có chút xa hay không?"

"Xa cái gì chứ? Vì mỹ thực, bao xa đều đáng giá!"

"Cũng đúng, đi nhanh lên thôi!"

Lưu Kiến Dân nhăn mày:

"Đường Hoài Nam? Đó không phải là con đường mà mình từng mở quán cơm trước đó hay sao? Có người mới mở cửa tiệm à? Không được, phải đi xem một chút mới được! Thuận tiện, xem xem hai tên Phùng Đông và Tôn Đại Lợi thế nào rồi!"

Nếu như chuyện làm ăn của bọn họ quá vắng vẻ, hắn sẽ bảo bọn họ nói lời xin lỗi, sau đó dùng giá cực thấp để bọn họ đi làm lại.

Nghĩ đến đó thôi, hắn đã cảm thấy vui vẻ rồi.

Lưu Kiến Dân dặn dò nhân viên phục vụ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Hắn đi theo mấy người phía trước.

Thế nhưng, sau khi đi tới, Lưu Kiến Dân đột nhiên cảm giác có chút không đúng.

Con đường này sao lại quen thuộc như vậy chứ?

Hình như là con đường đi đến cửa tiệm trước đây!

Không đúng...

Có lẽ là gần nhà mình có người mới mở tiệm?

Hai tên Phùng Đông và Tôn Đại Lợi kia không thể nào làm ra món gì ngon được.

Lưu Kiến Dân làm ông chủ của bọn họ mấy năm, hiểu rất rõ về tài nấu nướng của bọn họ. Hắn không tin, những người này qua bên kia là vì bọn họ.

Nghĩ tới đây, Lưu Kiến Dân bước nhanh hơn.

Nếu như đối phương thật sự nấu ăn ngon như vậy, mình còn có thể chiêu mộ thêm một đầu bếp.

Đào góc tường là chuyện mà hắn am hiểu nhất!

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment