Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 351 - Chương 351 - Phương Hướng Này Sao Lại Càng Ngày Càng Quen Thuộc

Chương 351 - Phương Hướng Này Sao Lại Càng Ngày Càng Quen Thuộc
Chương 351 - Phương Hướng Này Sao Lại Càng Ngày Càng Quen Thuộc

Trong tiệm cơm, người tới càng ngày càng nhiều, Phùng Đông và Tôn Đại Lợi bận bịu đến quên cả trời đất. Cũng may mà có rất nhiều người tự nguyện đến giúp đỡ, bằng không thì với tình huống này, rất có thể thật sự bận đến mức không qua nổi.

Lục Lập Hành nhìn tình huống này, nghiêm túc suy nghĩ chuyện mở rộng mặt tiền cửa hàng. Nhưng hắn vẫn quyết định tiếp tục theo dõi lợi nhuận mấy ngày tiếp theo đã rồi lại nói sau.

Đang nghĩ ngợi, hắn liền thấy Tôn Đại Lợi nâng cao bụng lớn đi ra, mặt hắn rạng rỡ: “Ha ha ha, ông chủ à, tôi cảm thấy chúng ta phải thuê thêm người rồi, đến tôi còn chưa từng nhìn thấy cửa hàng nào vừa mới mở đã buôn bán tốt như vậy đâu. Ngày mai bọn họ sẽ không đến giúp, tình huống bận rộn như thế này, mình chúng ta sao có thể xử lý nổi.”

Tôn Đại Lợi là nói thật, hắn làm trong nghề này cũng đã mười năm, ở huyện thành, có nhà ai khai trương hắn đều biết cả. Kể cả những nhà hàng sang trọng kia cũng không có náo nhiệt như thế này.

Lục Lập Hành gật đầu: “Ừm, tôi sẽ cân nhắc.”

“Được được được, vậy tôi ra ngoài đi toilet đây, bên kia có cái nhà vệ sinh công cộng, ôi, nín chết tôi rồi, từ sáng tới trưa chưa đi lần nào, toilet đằng sau của chúng ta đã bị khách chiếm hết, tôi căn bản không có cơ hội!”

Mặc dù than phiền như vậy nhưng giọng điệu của Tôn Đại Lợi vẫn luôn cực kì vui vẻ.

Lục Lập Hành khoát tay áo, Tôn Đại Lợi liền rời đi. Chỉ có điều, hắn bình thường vốn quen tản mạn, bình thường luôn chậm rãi đi ra, hôm nay lại một đường chạy đến toilet, vọt thẳng vào trong, thoải mái xả ra ngoài.

Xong xuôi, Tôn Đại Lợi mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Hắn vừa rửa tay vừa ngâm nga bài hát, còn không nhịn được cảm thán: “Ai, đã bao nhiêu năm rồi không có loại cảm giác này, cảm thấy bản thân như trẻ ra mấy tuổi vậy!”

Làm việc cũng có sức sống hơn nhiều.

Nhưng ai biết, hắn vừa ra cửa đã bị ai đó gọi lại: “Ai đây? Không phải là Tôn Đại Lợi sao? Cậu ở chỗ này làm gì vậy?

Tôn Đại Lợi hơi sững sờ: “Ông chủ Lưu? Sao ông lại ở đây?”

“Ha ha, tôi nhìn cậu đây có vẻ nhàn rỗi nhỉ? Sao vậy? Việc buôn bán của quán cơm nhỏ các cậu không tốt sao? Tôi đã sớm nói rồi, đi theo một ông chủ trẻ tuổi như vậy căn bản sẽ không làm nên chuyện gì đâu, cậu cứ không tin tôi. Phùng Đông đâu? Không phải là bị đuổi rồi đấy chứ?”

Tôn Đại Lợi: ???

Người này đang nói cái gì thế?

Nhưng Lưu Kiến Dân khi nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày khó hiểu của Tôn Đại Lợi thì lại cho rằng mình đã đoán trúng. Dù sao thì nếu như buôn bán tốt, một đầu bếp chắc chắn sẽ không thể ở bên ngoài được.

Lưu Kiến Dân cảm thấy đây là cơ hội để mình chế giễu Tôn Đại Lợi, một cơ hội như vậy, không thể bỏ lỡ được.

Ông tiến đến, vỗ vỗ bả vai Tôn Đại Lợi, nói: “Đại Lợi à, bằng không trở về làm với anh đi? Tiền lương kia của cậu bớt đi năm đồng, tôi sẽ thu nhận cậu, bằng không thì cậu thế nào Dương gia đây? Cậu xem xem, tôi đối với cậu tốt thế nào chứ, sao có thể so với ông chủ nhỏ chỉ biết vẽ bánh nướng kia của cậu được?”

Tôn Đại Lợi bị chọc cười: “Ông chủ Lưu, ông đùa tôi đấy à?”

Sao thay đổi mặt tiền cửa hàng cái là tiền lương cũng giảm theo luôn rồi?

“Ai? Sao tôi lại đùa cậu được? Cậu đã thấy những người kia chưa? Tôi nói với cậu này, việc kinh doanh tiệm cơm cũng không phải đơn giản, cũng ví dụ như ông chủ tiệm cơm này chắc chắn là một tên cao tay, nếu như ông ta mở tiệm ở chỗ này, việc buôn bán của các cậu chắc chắn không thể làm tiếp được! Người đều đã bị người ta cướp sạch rồi còn đâu! Cậu tới chỗ tôi ấy, ít nhất còn có phần cơm mà ăn, ở chỗ này làm cái gì?

Đúng đúng, tôi đang định đi nhìn xem đầu bếp tiệm cơm nhà này là ai để đào đi đây, đến lúc đó sẽ để người ta dạy cậu, nâng cao trình độ nấu ăn của cậu một chút, sau này đến chỗ nào cũng không chết đói được, cậu xem có đúng không?”

Tôn Đại Lợi lúc này lại càng muốn cười hơn: “Ông chủ Lưu…. Định đến cửa tiệm kia xem sao?”

“Đương nhiên, bằng không thì tôi để mặc tiệm của mình tới nơi này làm gì? Cái này gọi là học tập, cậu có hiểu không?”

“Ông… Còn muốn đào chân tường?”

“Đúng vậy, cái này gọi là trân quý nhân tài, làm ông chủ thì phải có tầm nhìn lớn biết không?”

Tôn Đại Lợi cố nín cười, tiếp tục hỏi: “Vậy ông chủ Lưu đây tính ra giá bao nhiêu vậy?”

Vấn đề này ngược lại có chút làm khó Lưu Kiến Dân. Ông ta nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới đưa ra đáp án: “Cái này à, hơn năm đồng so với tiền lương của cậu trước đó!”

“Phụt ~!” Tôn Đại Lợi không nhịn được nữa, trực tiếp bật cười.

Lưu Kiến Dân cực kì bất mãn với phản ứng này của hắn: “Cậu cười cái gì?”

“À, không có gì, không có gì, như này đi ông chủ Lưu, tôi với ông cùng đi sang đó xem một chút đi, tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà lợi hại như vậy!”

“Ai nha, Tôn Đại Lợi, cuối cùng cậu cũng thức thời rồi đấy, đi, cùng đi mở rộng tầm mắt!” Lưu Kiến Dân cực kì vui vẻ.

Tôn Đại Lợi đi theo phía sau ông, nhìn ông ta kích động đi về phía trước. Trong lòng hắn lại nghĩ đến cảnh lúc Lưu Kiến Dân trong thấy mặt tiền cửa hàng kia.

Nghĩ nghĩ một lát, Tôn Đại Lợi lại càng cảm thấy tâm tình mình tốt hơn.

Nhưng Lưu Kiến Dân lại hoàn toàn không ý thức được điểm này. Ông vừa đi còn vừa nói: “Ai nha, sắp tới rồi thì phải, a? Phương hướng này sao càng nhìn càng thấy quen thế nhỉ?”

Năm phút sau.

Lưu Kiến Dân cuối cùng cũng đứng trước quán cơm nhỏ, nhưng chân của ông đã không xê dịch nổi nữa.

“Này, cái này…”

Tại sao lại chính là tiệm cơm mà mình đã chuyển nhượng đi chứ! Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Mặc dù trong đầu đã có đáp án, nhưng Lưu Kiến Dân chết sống cũng không chịu tin tưởng. Ông ta nghi ngờ nhìn về phía Tôn Đại Lợi.

Tôn Đại Lợi nín cười nói: “Ông chủ Lưu, vào thôi, không phải ông muốn tới xem tình huống ở đây sao?”

Nói rồi, hắn liền đi tới trước Lưu Kiến Dân, có điều lần này, Tôn Đại Lợi đã không còn dáng vẻ khúm núm trước đó nữa. Hắn đứng thẳng sống lưng, miệng còn huýt sáo. Loại cảm giác này thật đúng là thoải mái mà!

“Ông chủ Lưu? Sao ông không vào?”

Lưu Kiến Dân bây giờ mặt đã biến thành trái khổ qua. Ông ta không dám tin nhìn Tôn Đại Lợi: “Ông chủ của các cậu không thay đổi sao?”

Tôn Đại Lợi đang định trả lợi đã nghe thấy giọng nói của Tôn Tiểu Lợi vang lên: “Anh, chuyện gì vậy, sao anh đi vệ sinh lâu thế, bếp sau bận bịu như vậy, phải tranh thủ thời gian mà về đi chứ, ông chủ Lục còn phải tự mình vào làm đồ ăn đấy!

A? Ông chủ Lưu, sao ngài lại ở chỗ này vậy?”

Tôn Đại Lợi cười đắc ý: “Ha ha, ông chủ Lưu tới ăn cơm, Tiểu Lợi, tìm chỗ ngồi cho ông chủ Lưu đi! Anh đi làm việc đây!”

Tôn Tiểu Lợi nghe xong lời này liền mười phần khó xử: “Tìm… Tìm chỗ? Nhưng mà hôm nay đã hết sạch chỗ rồi, vừa rồi có rất nhiều người tới nhưng đều không có chỗ ngồi!”

Tôn Đại Lợi liền tiếc nuối nói: “Ông chủ Lưu, ngại quá, không phải là tôi không muốn cho ông chủ Lưu vào ăn cơm, mà là thực sự không còn chỗ ngồi, ông chủ Lưu nhìn xem, làm sao bây giờ?”

Lưu Kiến Dân lúc này hoàn toàn không còn tâm trạng gì nữa. Một hồi lâu sau, ông ta mới mạnh miệng nói: “Hừ, tôi không ăn, cậu cho rằng tôi thiếu chút đồ ăn này sao? Không phải chỉ là chút đồ ăn cho bọn nghèo khổ ăn thôi sao? Có thể kiếm lời được mấy đồng chứ?”

“Hả?” Tôn Đại Lợi nhíu mày, đang định nói lại thì đã thấy mấy chiếc xe đi tới đằng sau lưng Lưu Kiến Dân.

Hơn nữa, chiếc nào cũng cực kì xa hoa.

Xe chuyển cái ngoặt, dừng lại ở cách cửa ra vào tiệm cơm không xa.

Cửa xe mở ra, mấy người từ trên xe đi xuống…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment