Mấy người kia vừa mới bước từ trên xe xuống, đám người ngồi ăn cơm ở đây liền sôi trào.
Có người mắt sắc nhận ra được:
“Kia, kia không phải là ông chủ Doãn của Tam Tiên Cư và con gái sao?”
“Đúng đúng đúng, mấy ngày trước tôi cũng dự sự kiện tiệc cưới ở chỗ Tam Tiên Cư, chính là hai người họ rồi, không sai được!”
“Bọn họ cũng tới đây ăn cơm sao? Nhà hàng nhà mình thì không ăn, lại tới bên này ăn?”
“Còn cả kia, cả kia nữa, kia chính là ông chủ lớn của nhà máy thực phẩm Thiên Lương, Hoàng Thiên Lương a!”
“Vậy người còn lại thì sao?”
“A? Người này… Là ông chủ nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị thì phải? Đó là con trai ông ấy!”
“Trời đậu, sao hôm nay bọn họ lại cùng xuất động tập thể như vậy?”
“Không phải là đều tới đây ăn cơm đấy chứ?”
Lúc này, Lưu Kiến Dân cũng trố mắt nhìn: “Không thể nào?”
Tôn Đại Lợi và Tôn Tiểu Lợi cũng hai mặt hoang mang.
Tôn Đại Lợi dù sao cũng lớn tuổi hơn một chút, mau chóng bảo Tôn Tiểu Lợi vào báo với Lục Lập Hành.
Lúc này, mấy người kia đã đi tới trước mặt bọn họ.
Thiếu nữ đi bên cạnh ông chủ của Tam Tiên Cư vui vẻ nhìn về phía Tôn Đại Lợi: “Xin hỏi anh trai này, ở đây có còn chỗ không? Có thể cho mấy người chúng tôi một cái bàn được không?”
Tôn Đại Lợi bị doạ đến giọng nói cũng run rẩy: “Cô… Mấy người thật sự là tới ăn cơm sao?”
Lời này khiến Doãn Tuyết Kỳ trực tiếp nở nụ cười: “Đúng vậy, chúng tôi không tới ăn cơm thì tới làm gì? Tiệm cơm anh Lục khai trương thì đương nhiên phải tới rồi!”
“Anh… Anh Lục?”
“Chính là ông chủ Lục của mọi người đó!”
Liễu Thiên Minh ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Đúng rồi, anh Lục đâu?”
Tôn Đại Lợi vẫn còn đang run rẩy. Hắn hôm nay, thế mà trong cùng một lúc, ở cùng một địa điểm, gặp được mấy nhân vật lớn này của huyện Song Thành. Này cũng quá thần kỳ rồi
“Cậu, cậu ấy đang ở trong tiệm…”
Tôn Đại Lợi vừa dứt lời, sau lưng hắn đã vang lên giọng nói của Lục Lập Hành: “Anh Hoàng, chú Doãn, ông chủ Liễu, mọi người tới sao!”
“Ha ha ha, cậu Lục, cậu còn gọi ông Doãn là chú, sao lại lạnh nhạt với tôi như thế, dựa theo tuổi, tôi hẳn cũng là chú của cậu đấy, gọi tôi là chú Liễu còn được, cái mạng này của tôi vẫn còn cũng đều nhờ cậu cả đấy! Tôi còn phải cám ơn cậu đây.” Liễu Kiến Triều vui vẻ cười cười.
Lục Lập Hành đành phải bất đắc dĩ đổi lời: “Chú Liễu, khách khí rồi, mời chú vào bên trong!”
“Ha ha ha, tốt, đi, lão Doãn, Thiên Lương, chúng ta vào nếm thử tay nghề của cậu Lục!”
Doãn Hạo và Hoàng Thiên Lương vừa cười nói vừa đi vào.
“Ha ha, hoá ra ông chủ Liễu còn chưa được nếm thử tay nghề của cậu Lục sao? Vậy thì thật sự đáng tiếc quá!”
“Thế nào? Hai người đều được nếm thử rồi à?”
“Đương nhiên rồi, có thể nói là mỹ vị nhân gian đấy!”
“Ha ha ha, thảo nào buôn bán tốt như vậy, xem ra sau này phải tới đây nhiều hơn mới được!”
“Đó là đương nhiên rồi!”
Cuộc trò chuyện của mấy người khiến Lưu Kiến Dân nghe đến choáng váng. Đây đều là ông chủ lớn đấy, thế mà ông ta vừa rồi còn chế giễu chỗ này chỉ dành cho người nghèo!
Lưu Kiến Dân bây giờ chỉ muốn tát mình một cái. Ông ta lại bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể kết thân được với ông chủ Lục này. Nói gì thì nói cũng có thể vớt được chút gì tốt.
Nghĩ như vậy, Lưu Kiến Dân liền đi ra phía trước, chuẩn bị hạ thủ từ trên người Tôn Đại Lợi.
Nhưng mà,ông ta còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Tôn Đại Lợi nói: “Ông chủ Lưu à, tôi còn nhiều việc phải làm, không có thời gian ở đây nói chuyện với ông, ông cứ tự nhiên nhé!”
Nói xong, Tôn Đại Lợi dùng tốc độ nhanh nhất xông vào trong quán cơm. Dù sao thì có nhiều nhân vật lớn ở đây như vậy, cái này thế nhưng sẽ có ảnh hưởng tới tiền đồ tương lai của hắn đấy.
Lưu Kiến Dân sững sờ đứng như trời trồng tại chỗ.
Trong tiệm cơm.
Lục Lập Hành đặc biệt mở phòng khách tiếp đón mấy ông chủ lớn. Đây là phòng khách duy nhất của tiệm này.
Mấy người đi vào, không khỏi cảm khái:
“Không nghĩ tới mấy người chúng ta đã nhiều năm không gặp mặt, thế mà lại gặp nhau ở đây, ha ha ha!”
“Cái này đều là nhờ có cậu Lục, lão Doãn, siêu thị của ông liệu có thể nhập ít bột khoai lang của chúng tôi không? Đó đều là khoai lang cậu Lục trồng cả đấy!”
“Ha ha, đương nhiên là được, đương nhiên là được, cái này dễ nói rồi, nhà hàng chúng tôi cũng sẽ dùng của mọi người!”
“Ha ha ha, được, mong chúng ta đều có thể phát đại tài dưới sự dẫn dắt của cậu Lục!”
“Đúng đúng, dưới sự dẫn dắt của cậu Lục!”
Mấy người cùng giơ chén rượu lên cụng ly.
Lục Lập Hành mười phần bất đắc dĩ, đành phải giơ lên theo: “Mọi người cứ nói đùa, cháu cũng chỉ vừa mới cất bước mà thôi!”
“Cái gì? Vừa mới cất bước đã có thể có được kết quả này, so với mấy ông già chúng tôi tốt hơn nhiều, ha ha ha, cậu Lục cũng hao tâm tổn trí nhiều rồi, mới chưa được bao lâu mà thành tựu đã vượt xa chúng tôi rồi!”
Lục Lập Hành cười cười: “Vậy cháu xin lấy trà thay rượu, kính các vị một chén.”
“Được được được, lấy trà thay rượu, biết là cậu còn muốn trở về chăm sóc vợ rồi, ha ha, tới tới tới!”
Đồ ăn cũng nhanh chóng được bưng lên.
Mọi người cùng ăn mười phần vui vẻ.
Mấy người Hoàng Thiên Long, Doãn Hạo và Liễu Kiến Triều còn nhanh chóng đạt thành mấy hạng mục hợp tác. Việc hợp tác với Lục Lập Thành cũng càng được hoàn thiện hơn.
Chỉ là bọn họ không biết, bên ngoài lúc này đã sôi trào rồi.
“Trời ạ, mấy người có nhìn thấy không? Mấy ông chủ lớn kia đều tới đây ăn cơm!”
“Có thể thấy được đồ ăn ở đây ngon tới mức nào rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy, thật sự ăn ngon, chỉ là diện tích quán quá nhỏ!”
“Ai, bằng không thì chúng ta cứ đi dạo phố một lát, tối nay đến ăn sau đi, bên kia có cái trung tâm thương mại.”
“Được, đi thôi!”
Những người không đợi được đều tới trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại phố Hoài Nam, gọi là trung tâm thương mại Hoài Nam. Ngày bình thường cũng không có người mấy, việc làm ăn cũng dần dần trở nên tiêu điều.
Lúc này, người phụ trách trung tâm thương mại, Trương Hoài An, đang ưu sầu ngồi trong phòng làm việc.
Cấp trên đã nhiều lần nhắc tới việc đóng cửa trung tâm thương mại, dù sao thì hao tổn ở đây cũng đều phải bù vào bằng tiền.
Khu trung tâm mua sắm và những cửa hàng ở đây là chỗ mua bán lâu năm nhất ở huyện Song Thành. Trải qua nhiều năm đã không còn theo kịp sự phát triển của thời đại nữa.
Nhưng mà, Trương Hoài An không nỡ, nơi này chính là tâm huyết cả đời của hắn.
Vì chuyện này, hắn đã liều mạng đối kháng với cấp trên, tiền của hắn cũng đều dồn cả vào trung tâm thương mại này.
Thế nhưng, việc làm ăn vẫn không hề có chút khởi sắc nào.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy đau thương.
Cứ tiếp tục như này nữa, đại khái sẽ thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Trương Hoài An thở dài.
Đang định quay người, bỗng nhiên hắn trông thấy có mấy người đi tới ở dưới đường phố. Bọn họ cười cười nói nói, rất hiển nhiên là tới dạo phố. Tiếp theo đó, người tới càng ngày càng nhiều, nhìn có vẻ như không phải là cùng hẹn nhau tới, dường như cũng không quen biết nhau, nhưng lại đều không hẹn mà đi tới đây.
Trương Hoài An trong lòng vui mừng, hắn vội vàng thu dọn bàn ghế, chuẩn bị xuống lầu nhìn xem.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn kêu lên.
Trương Hoài An liền nhận điện thoại: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói kích động của một người cấp dưới: “Sếp, sếp có nhìn thấy không? Có rất nhiều người đang tới trung tâm thương mại của chúng ta đấy, từng đợt người liên tiếp, cảm giác như trở về khoảng thời gian đỉnh cao vậy, việc buôn bán có thể làm!”
Trương Hoài An cũng khó nén tâm tình kích động của mình: “Tôi đã thấy rồi, nhưng mà, những người này thật sự là khách hàng sao?”
Hắn cứ có cảm giác như người đối diện đang đùa giỡn mình vậy.
“Đúng vậy, nghe nói bên kia phố Hoài Nam mở một tiệm cơm, cực kì đông khách, vì đã chật kín chỗ ngồi cho nên bọn họ liền tới đây dạo phố giết thời gian, nói là đi dạo xong sẽ sang đó ăn sau!”
“Cái gì? Tiệm cơm?”
------
Dịch: MBMH Translate