Trương Hoài An kích động đứng lên:
"Nhà hàng gì?"
"Chính là cái hẻm nhỏ ở đường Hoài Nam Nam, mới mở nhà hàng, hôm nay là ngày đầu khai trương!"
"Một nhà hàng nhỏ, có thể thu hút bao nhiêu người?"
"Ừm, phải, lão đại, tôi đặc biệt tìm người đi điều tra rồi. Mấy hôm trước bọn họ thử món, đều là tặng miễn phí cho người ta ăn. Trong đó bao gồm mấy người như cảnh sát, lính cứu hỏa và lao công, y tá. Bây giờ những người này đều ở trong đó giúp đỡ ông chủ, náo nhiệt lắm!"
Trương Hoài An chấn động thêm lần nữa!
"Thế này... Thế này... Không được, tôi phải đi xem thử!"
"Ừm, đúng, ông chủ, đi xem thử đi. Tôi cảm giác nhà hàng này nếu như có thể phát triển, đối với việc kinh doanh của trung tâm thương mại của chúng ta cũng có ảnh hưởng rất lớn, cần tôi lái xe đến đón anh không?"
"Không cần, tôi tự đi đường tắt, nhanh!"
Cúp điện thoại, Trương Hoài An tức tốc xuống lầu.
Đi thẳng vào đường nhỏ, chạy nhanh đến đường Hoài Nam Nam.
Chạy một mạch đến cửa quán ăn.
Nhìn dòng người tấp nập trước mắt, cả người Trương Hoài An sững sờ.
Con phố này đã bao lâu không náo nhiệt như thế này rồi.
Lúc trung tâm thương mại Hoài Nam khai trương chẳng qua cũng chỉ bao nhiêu đó người.
Trương Hoài An chỉnh trang quần áo, nghiêm túc quan sát xung quanh.
Cửa tiệm quả thật không lớn, bên trong không chứa được vài người.
Phần lớn người đều đang đợi ở ngoài.
Cho nên mới có người phân luồng đến bên trung tâm thương mại.
Trương Hoài An trầm tư chốc lát, đi đến trong đám đông, dùng giọng điệu vô cùng khách sáo hỏi:
"Xin hỏi, đồ ăn ở đây ngon không?"
Người đang ăn cơm đó lập tức vui vẻ cười lên:
"Ông mới đến phải không? Ông vẫn chưa biết sao? Đồ ăn ở đây đã lan truyền rộng rãi khắp thành phố rồi! Ngon dữ lắm! y da, tôi không nói với ông nữa, bằng không bàn thức ăn này đều bị mấy người họ cướp sạch. Chúng tôi xếp hàng hai tiếng mới đến được đấy!"
Sau khi dứt lời.
Anh ta cũng mặc kệ phản ứng của Trương Hoài An, nghiêm túc giành đồ ăn với người cùng bàn.
Trương Hoài An nhìn tình hình này, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Ông ta nhanh chóng quay mặt đi, lại nhìn sang phía người khác.
Phát hiện tất cả những người ăn cơm đều vô cùng tập trung.
Trong lòng Trương Hoài An bỗng nhiên nghĩ ra một cách.
Nếu như.
Để cửa tiệm này mở rộng,tăng độ nổi tiếng, thu hút nhiều khách hàng hơn, có phải sẽ có thể kéo theo kinh doanh của các cửa tiệm xung quanh? Trung tâm thương mại có phải cũng có thể vực dậy?
Nghĩ đến đây.
Trương Hoài An chỉnh trang y phục lại lần nữa, đi vào trong quán.
Tôn Tiểu Lợi lúc này đang chuyền đồ ăn ra bên ngoài.
Nhìn thấy Trương Hoài An, cậu ta ngăn cản theo bản năng:
"Ê ê ê? Ông chú này, chú không không được đi thẳng vào, hôm nay hơi đông khách, phải xếp hàng."
Trương Hoài An nhanh chóng cung kính nói:
"Ồ, chuyện này tôi biết. Anh bạn, à thì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, ông chủ của các cậu có ở đây không?"
"Tìm ông chủ của chúng tôi? Sao đấy?"
"Tôi muốn bàn chút chuyện hợp tác!"
Tôn Tiểu Lợi tuy nhỏ tuổi, nhưng vẫn có thể phân biệt nặng nhẹ, chuyện gấp gáp hay trì hoãn.
"Vậy à, vậy chú đợi một lát, tôi đi hỏi ông chủ của chúng tôi!"
"Được, cảm ơn."
Trương Hoài An tuy đầu đã bạc trắng, nhưng vẫn là một người nho nhã.
Ông ta khách sáo như vậy, ngược lại khiến Tôn Tiểu Lợi có chút ái ngại:
"Đừng khách sáo, đừng khách sáo, chú đợi một lát."
Cậu ta nhanh chóng xoay người, đi gõ cửa phòng bao.
Sau khi đi vào, Tôn Tiểu Lợi kể lại một lần rõ ràng rành mạch chuyện ở ngoài cửa lúc nãy.
Mấy người Lục Lập Hành đưa mắt nhìn nhau:
"Đến tìm tôi bàn chuyện hợp tác?"
"Ừm, ông ấy nói như vậy. Vả lại em cảm thấy ông chú đó trông có vẻ không phải người xấu, rất trọng lịch sự, trông cũng không già lắm, chỉ là tóc bạc trắng cả rồi, kỳ lạ lắm. Ông chủ, anh có muốn gặp thử không?"
"Vậy được, đi gặp thử đi.!"
"Được, vậy em đi gọi ông ấy."
Sau khi Tôn Tiểu Lợi đi.
Lục Lập Hành nghi ngờ hỏi:
"Huyện Song Thành còn có nhân vật thế này?"
Ba người Doãn Hạo, Liễu Kiến Triều, Hoàng Thiên Lương rơi vào trầm tư.
"Tóc bạc trắng, rất lịch sự, không già lắm... Nếu là những đặc điểm này, lẽ nào..."
"Sao vậy anh Hoàng? Nghĩ ra là ai rồi sao?"
Hoàng Thiên Lương lại nghiêm túc suy nghĩ một chút:
"Tôi cũng không chắc chắn lắm, xem thử trước đã rồi nói!"
"Vậy cũng được!"
Lục Lập Hành vừa mới dứt câu, cửa phòng riêng đã bị đẩy ra.
"Xin hỏi, vị nào là ông chủ Lục?"
Lục Lập Hành hơi sững sờ.
Người này quả thật rất lịch sự.
Lúc nói chuyện còn hơi khom người.
Ông ta còn chưa dứt câu, Hoàng Thiên Lương đã vô cùng kinh ngạc:
"Thật sự là chú à, ông chủ Trương!"
Doãn Hạo và Liễu Kiến Triều, Doãn Tuyết Kỳ, Liễu Thiên Minh cũng cùng đứng dậy.
"Thì ra là ông chủ Trương à, ngọn gió nào thổi anh đến đây?"
Trương Hoài An vừa thấy tình hình này, lập tức ngơ ngác:
"Sao mọi người đều ở đây?"
Những người này tuy từng có hợp tác với ông ta, nhưng cũng đều là đối thủ cạnh tranh!
"Ha ha, tất nhiên là đến ăn cơm rồi. Anh nói phải không ông chủ Trương."
"Ông chủ Trương, anh vẫn chưa biết người này phải không? Vị này chính là ông chủ của quán ăn nhỏ, Lục Lập Hành. Cậu Lục, vị này là ông chủ Trương của của quảng trường Hoài Nam, quán ăn nhỏ này của cậu thuộc quản lý của ông ấy."
Lục Lập Hành nhanh chóng khách sáo đứng dậy:
"Xin chào, tôi là Lục Lập Hành."
Trương Hoài An vốn đang chuẩn bị bắt tay với Lục Lập Hành ngẩn ra:
"Cậu... Cậu trẻ như vậy sao?"
Lục Lập Hành bất lực cười trừ.
Doãn Hạo nhanh chóng bắt tay Trương Hoài An:
"Ha ha, ông chủ Trương, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài đâu. Cậu Lục của chúng ta tuy trẻ tuổi nhưng lại rất có năng lực. Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên! Anh tìm cậu Lục của tôi có chuyện gì? Đúng rồi, phải nói trước nhé, nếu anh làm khó cậu Lục của chúng tôi, ra yêu cầu khó gì đó cho quán ăn của cậu ấy, đừng nói là tôi, ngay cả ông chủ Hoàng và ông chủ Liễu cũng không đồng ý!"
Hoàng Thiên Lương và Liễu Kiến Triều gật đầu theo.
Ngay lúc Trương Hoài An bước vào, ba người đã che chở cho Lục Lập Hành.
Suy cho cùng nơi này thuộc quản lý của Trương Hoài An.
Nếu ông ta thật sự giở trò gì, sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tiệm.
Cho nên.
Doãn Hạo trực tiếp đánh phủ đầu trước.
Trương Hoài An nghe mà toát mồ hôi.
"Ông chủ Doãn nói cái gì vậy? Sao tôi lại tìm ông chủ Lục gây phiền phức chứ. Tôi thật sự đến tìm cậu ấy bàn chuyện hợp tác!"
Doãn Hạo và mấy người đưa mắt nhìn nhau.
Lục Lập Hành đã gọi Tôn Tiểu Lợi:
"Mang thêm một cái ghế vào, thêm bộ chén đũa và đồ ăn."
"Được!"
Tôn Tiểu Lợi nhanh chóng đi làm việc.
Trực tiếp ngồi xuống, Trương Hoài An vẫn cảm thấy có chút không thực tế.
Lục Lập Hành thấy vậy, chỉ đành hỏi trước:
"Ông chủ Trương muốn tôi làm gì?"
Trương Hoài An lại lau mồ hôi trên trán, nói:
"Không, không, không. Tôi chỉ là muốn hỏi cậu, ông chủ Lục, cậu có kế hoạch mở rộng cửa tiệm không?"
Lời này vừa nói ra mọi người đều ngạc nhiên.
Lục Lập Hành nhẹ nhàng gật đầu:
"Ừm, quả thật có, nhưng vẫn chưa bắt đầu lên kế hoạch. Quán ăn này hôm nay cũng mới khai trương, tôi cũng không tìm được nơi tốt hơn..."
Lời nói của Lục Lập Hành còn chưa nói hết.
Đã nghe Trương Hoài An nói:
"Còn tìm địa điểm gì nữa? Cậu Lục, cậu đừng tìm địa điểm nữa, cứ làm ở đây đi, cửa tiệm xung quanh đều do tai quản lý, bạn họ cũng đến kỳ hạn rồi, vẫn chưa thuê tiếp, tôi đều có thể cho cậu dùng..."
------
Dịch: MBMH Translate