Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 354 - Chương 354 - Tầm Nhìn Của Lục Lập Hành

Chương 354 - Tầm Nhìn Của Lục Lập Hành
Chương 354 - Tầm Nhìn Của Lục Lập Hành

Lục Lập Hành nghe thấy vậy thì cả mặt ngơ ngác:

"Đều cho tôi dùng?"

Trương Hoài An gật đầu:

"Ừ, cậu đừng hiểu lầm. Tôi không cần cậu thuê, cho cậu dùng miễn phí. Ngoài ra, tiệm này là cậu sang tay từ người khác đúng không? Còn thuê nửa năm, nửa năm sau thì phải trả lại. Căn nhà thuê này tôi cũng không cần nữa, tôi chỉ có một yêu cầu."

Lục Lập Hành và mấy người Hoàng Thiên Lương đưa mắt nhìn nhau.

Còn có chuyện tốt như thế này cơ á?

"Yêu cầu gì?"

Trương Hoài An bưng ly trà lên, uống một hơi hết hơn nửa ly, cho bản thân nhuận giọng, mới nói:

"Làm cho quán to ra, có thể to bao nhiêu thì to, tăng lưu lượng người."

Lục Lập Hành cau mày:

"Chỉ yêu cầu này?"

Nếu như cửa tiệm làm ăn to ra, vậy lưu lượng người tự nhiên sẽ tăng.

Về điểm này hắn vẫn có lòng tin.

Nhưng mà, người phụ trách xung quanh đang tặng không tiền cho hắn?

Trong lúc Lục Lập Hành đang ngờ vực, Doãn Hạo cười phá lên:

"Ông chủ Trương, chiêu này của anh đúng là cao tay!"

Hoàng Thiên Lương hoài nghi hỏi: "Ông chủ Doãn, nghĩa là sao?"

Doãn Hạo nói: "Phố Hoài Nam trông ra sao, mọi người ở đây chắc là biết nhỉ? Trung tâm thương mại và phố đi bộ mới xây bên phố Hoài Bắc gần như cướp sạch việc làm ăn bên này rồi. Mấy năm nay, ở đây chẳng có ai, cho nên quán ăn này mới chuyển nhượng!"

"Ông chủ Trương làm như vậy, là để tăng lưu lượng người bên này. Nếu như vậy, không chỉ quán ăn làm ăn tốt, siêu thị và các cửa hàng khác xung quanh đều sẽ làm ăn tốt theo, một hành động tốt cho tận mấy cái."

"Hơn nữa, tôi nghe nói, nếu như quảng trường Hoài Nam vẫn tiếp tục không có người đến, trung tâm thương mại này sắp phải đóng cửa, ông chủ Trương đây là được ăn cả ngã về không..."

Lục Lập Hành nghe thấy lời này, khẽ cau mày.

Trương Hoài An bất lực cười trừ:

"Ông chủ Doãn nhìn rất thấu đáo, hết cách rồi, đây là tâm huyết của tôi, tôi không muốn để nó cứ vậy mà mất đi. Ông chủ Lục, thế nào? Nhờ cậu đấy!"

Lục Lập Hành trầm tư trong chốc lát, nói:

"Ông chủ Trương, chú làm như vậy, không sợ cược thua sao? Suy cho cùng quán của tôi mới khai trương hôm nay thôi!"

"Ha ha!"

Trương Hoài An bỗng cười bất lực:

"Tôi cược thua thì cũng chỉ đóng cửa trung tâm thương mại này. Nếu tôi không làm gì cả, nó cũng rơi vào kết cục đóng cửa. Tại sao không liều ván cuối? Ít nhất, tôi từng nỗ lực!"

Lục Lập Hành vừa nghe thấy lời này, không nhịn được nâng tay lên.

Vỗ tay: "Được, ông chủ Trương, chú ở tuổi này vẫn có thể nhiệt huyết với công việc của mình như vậy, quả thật khiến người khác kính phục. Cháu đồng ý với chú, vả lại, cháu có thể đảm bảo với chú, lưu lượng người nhất định sẽ tăng!"

Suy cho cùng là kỹ năng hệ thống cung cấp.

Tôn Tiểu Lợi và Phùng Đông do đích thân hắn dạy dỗ.

Lục Lập Hành không tin cả huyện còn có quán ăn khác có thể vượt qua họ.

"Tốt tốt tốt, cảm ơn ông chủ Lục, ngày mai tôi sẽ bảo người dọn trống khu vực xung quanh, ông chủ Lục có thể tùy ý phát huy!"

"Ừm."

Lục Lập Hành khẽ gật đầu, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch mở rộng quán ăn.

Thật ra lúc trưa hắn vẫn đang do dự, nghĩ xem kinh doanh thế nào!

Nhưng bây giờ, cái do dự đó đã hoàn toàn biến mất rồi.

Trương Hoài An cực kỳ vui vẻ.

Ông ta bưng ly trà lên:

"Nào nào nào, tôi lấy trà thay rượu, kính ông chủ Lục, kính các vị!"

Mấy người đều cùng cầm ly trà lên.

Hoàng Thiên Lương nói:

"Đây quả thật là tin tốt, nhưng mà người nào đó có lẽ là sẽ khó chịu nhỉ? Ha ha ha, ông chủ Trương anh đây là đang đâm một nhát vào tim ông chủ Doãn đó!"

Vẻ mặt Trương Hoài An khó hiểu: "Sao vậy?"

Hoàng Thiên Lương nói:

"Anh biết Tam Tiên Cư không? Đó là của ông chủ Doãn. Vốn dĩ quán ăn của cậu Lục nhỏ, không ảnh hưởng đến Tam Tiên Cư. Bây giờ thì hay rồi, ha ha ha, mở rộng cho cậu ấy, vậy việc kinh doanh của Tam Tiên Cư..."

Doãn Hạo nhanh chóng xua tay:

"Haizz, chuyện này không cần lo lắng, tôi chủ yếu dựa vào siêu thị, Tam Tiên Cư cũng chỉ làm chơi thôi, mất khách thì mất khách, không sao. Chỉ cần cậu Lục tốt, cái gì cũng tốt. Uống rượu, uống rượu!"

Doãn Hạo thúc giục mọi người.

Lục Lập Hành bất lực cười trừ:

"Khoan đã, chú Doãn, cháu cũng nói mấy câu!"

"Nếu mọi người đều yêu mến cháu như thế, giúp đỡ cháu nhiều việc như vậy, vậy cháu cũng phải nói một câu. Quán ăn của cháu, bắt đầu từ hôm nay, sẽ không làm món cá nướng nữa, để lại cho Tam Tiên Cư!"

Doãn Hạo hoàn toàn sững sờ, chốc lát sau, ông ta mới phản ứng lại.

"Chuyện này... Chuyện này... Cảm ơn cậu Lục, cảm ơn cậu Lục! Tuyết Kỳ, còn không mau cảm ơn!"

Hành động này của Lục Lập Hành tương đương với cho Tam Tiên Cư một con đường sống.

Cá nướng là con bài tẩy của Tam Tiên Cư.

Từ sau khi Doãn Hạo ăn món ăn của Lục Lập Hành thì đã biết.

Chỉ cần quán của Lục Lập Hành mở rộng, Tam Tiên Cư chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng lớn, thậm chí còn sẽ bị ép đóng cửa.

Nhưng đối với Lục Lập Hành mà nói, đóng cửa một Tam Tiên Cư cũng không tính là gì.

Có thế nào Doãn Hạo cũng không ngờ đến, Lục Lập Hành vậy mà trực tiếp bày tỏ không làm món này.

Điều đó đồng nghĩa với.

Khách quen muốn ăn cá nướng ngon, bắt buộc phải đến Tam Tiên Cư.

Tam Tiên Cư cũng sẽ tiếp tục tồn tại nhờ món cá nướng.

Doãn Tuyết Kỳ cũng ý thức được điểm này.

Cô ấy nhanh chóng đứng lên:

"Cảm ơn anh Lục!"

"Ha ha, đừng khách sáo, uống trà uống trà!"

Lúc này mọi người mới cầm ly rượu lên, bắt đầu uống.

Đợi uống trà xong.

Mọi người lại bàn bạc một vài chi tiết hợp tác.

Trương Hoài An an trực tiếp làm hợp đồng, đưa cho Lục Lập Hành ký tên.

Lúc này mới rời khỏi.

Chiều.

Mấy người Doãn Hạo cũng đều tạm biệt đi về.

Trên đường.

Doãn Hạo không nhịn được lải nhải với Doãn Tuyết Kỳ:

"Tuyết Kỳ à, sau này con phải chăm chỉ đi theo anh Lục của con lăn lộn, biết chưa? Để anh Lục của anh dẫn dắt con. Tầm nhìn của cậu ấy không phải những kẻ phàm phu tục tử ở đây như chúng ta có thể có được, quả thật là khiến người ta bái phục!"

Rõ ràng có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng lại cứ chừa cơ hội này lại cho họ.

Đây không phải là tấm lòng mà ai cũng có thể có được.

Nhưng Doãn Hạo nói cả buổi, Doãn Tuyết Kỳ cũng không có một chút phản ứng nào.

Doãn Hạo bất lực thông qua kính chiếu hậu nhìn ra hàng ghế sau.

Chỉ thấy Doãn Tuyết Kỳ thật sự đang nhìn ngoài cửa sổ dường như đang trầm tư cái gì đó.

Doãn Hạo hơi ngẩn ra:

"Tuyết Kỳ, Tuyết Kỳ? Con đang nghĩ chuyện gì vậy?"

"Hả?"

Doãn Tuyết Kỳ bừng tỉnh, nhưng cô ấy không trả lời câu hỏi của Doãn Hạo.

"Ba, ba, ở phía trước dừng lại, một chút đi con muốn xuống xe!"

"Hửm? Con xuống xe làm gì?"

Vẻ mặt Doãn Hạo hoang mang.

" y da, ba đừng quan tâm, tóm lại con muốn xuống xe."

Doãn Tuyết Kỳ vừa nói vừa tiếp tục quan sát ngoài cửa sổ.

Nếu như cô ấy không nhớ nhầm, chỗ này chính là nơi Lục Lập Chính dạy học sinh.

Lục Lập Chính không cho cô ấy đến.

Nhưng trong lòng cô ấy ngứa ngáy!

Đi ngang ghé xem thử cũng có thể chứ nhỉ?

Doãn Hạo lẳng lặng thở dài:

"Hầy, Tuyết Kỳ à, đến lúc nào con mới có thể trưởng thành nghiêm túc nghe ba nói chuyện?"

Doãn Tuyết Kỳ nói: " y da, ba, con nghe thấy rồi, chẳng phải ba bảo con tạo mối quan hệ tốt với anh Lục sao? Con nói với ba này, em trai của anh Lục dạy học ở đây, con đi giúp đỡ, thế này chẳng phải vừa hay thân thiết với nhau sao?"

"Ồ, là vậy ạ. Vậy con mau đi đi."

Doãn Hạo đang xong thì dừng xe lại bên đường…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment