Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 355 - Chương 355 - Đừng Nói Chuyện Với Con Gái

Chương 355 - Đừng Nói Chuyện Với Con Gái
Chương 355 - Đừng Nói Chuyện Với Con Gái

Cửa xe mở ra.

Doãn Tuyết Kỳ nhanh chóng xông ra.

"Tạm biệt ba."

"Ừ, mau đi đi!"

Doãn Hạo vui vẻ phẩy tay.

Doãn Tuyết Kỳ nhịn cười, xoay người là chạy đi ngay.

Chạy một mạch vào trong sân.

Doãn Tuyết Kỳ nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh.

Xen giữa với tiếng dạy học nghiêm túc của Lục Lập Chính.

Tiết học này họ đang học môn Ngữ Văn.

Lục Lập Chính đang giảng giải về một bài thơ cổ.

Doãn Tuyết Kỳ không quấy rầy cậu, cô ấy tò mò đến gần, xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong.

Cửa sổ của nhà này hơi tàn tạ, thủy tinh nát hết một nửa rồi.

Vừa hay thích hợp cho cô ấy nhìn trộm... À không, quang minh chính đại nhìn Lục Lập Chính.

Một tay cậu cầm sách, một tay cầm phấn, chăm chú giảng bài.

Trên gương mặt trẻ trung đó có sự nghiêm túc không phù hợp với lứa tuổi.

Nhưng cái khí chất nghiêm túc này...

Mê người chết đi được.

Thật sự là quá đẹp!

Doãn Tuyết Kỳ âm thầm suy nghĩ.

Nếu như thay cho Lục Lập Chính một bộ đồ trang trọng, ví dụ như vest chẳng hạn, vậy chẳng phải sẽ diệt gọn cả đám nữ thần trẻ tuổi sao?

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Doãn Tuyết Kỳ cười như một đóa hoa si.

Dường như cô ấy đã quên mất bản thân đang nhìn trộm người ta.

Vì nụ cười này, hai học sinh ở gần cô ấy trong phòng học đồng loạt xoay đầu lại, ngờ vực nhìn về phía cô ấy.

Doãn Tuyết Kỳ ý thức được Lục Lập Chính chưa phát hiện ra cô ấy, nhanh chóng xua tay, biểu thị hai học sinh đó đừng nói chuyện.

Nhưng tuyệt đối đừng để bị Lục Lập Chính phát hiện.

Thế nhưng.

Học sinh sao lại nghe lời cô ấy?

Một em trong đó lập tức giơ tay đứng dậy:

"Thưa thầy, ở ngoài cửa có một chị đang nhìn trộm thầy ạ!"

Doãn Tuyết Kỳ: ...

Tiêu rồi!

Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi!

Giờ phút này, cô hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Nhiều học sinh như vậy, mất mặt biết bao!

Quan trọng là, Lục Lập Chính còn nhìn qua rồi!

Doãn Tuyết Kỳ chỉ đành cười gượng gạo:

"Chuyện đó, bây giờ tôi đi ngay!"

Thế nhưng.

Cô ấy vừa dứt lời thì nghe mấy đứa trẻ trong phòng học hào hứng hò hét:

"Thầy ơi, chị này đẹp quá ạ!"

"Chị này là đối tượng của thầy ạ?"

Câu nói này trong nháy mắt dấy lên một trận cười của cả phòng.

Lục Lập Chính cũng đỏ mặt theo.

Doãn Tuyết Kỳ sao lại đến đây? Chẳng phải không cho cô ấy đến rồi sao?

Cậu ho nhẹ một tiếng, giả vờ không để ý đặt sách xuống.

"Các em tự học một lúc, thầy trở lại ngay!"

Dứt lời.

Cậu gần như hoảng loạn trốn khỏi phòng.

Thấy Doãn Tuyết Kỳ bất động, Lục Lập Chính không nhịn được hét:

"Đi!"

"Ờ, ờ ờ!"

Doãn Tuyết Kỳ lại cười một cái với các học sinh trong phòng học.

Dưới ánh mắt xem kịch hay của tụi nhỏ, cô ấy bước nhanh đuổi theo Lục Lập Chính.

Trên thực tế, cô ấy thấp hơn Lục Lập Chính gần một cái đầu.

Họ vừa đi.

Các em học sinh lập tức chạy đến bên cửa sổ, nhìn bóng lưng của họ bắt đầu xôn xao bàn tán:

"Wow wow wow, thầy với chị xứng đôi quá!"

"Cậu đoán họ là xem mắt mà biết nhau hay là tự do yêu đương?"

"Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, hay là sắp kết hôn rồi, có phải chúng ta phải tặng bao lì xì không? Nhưng mà tớ hết tiền tiêu vặt rồi..."

Lục Lập Chính tuy không nghe thấy tụi nhỏ nói gì.

Nhưng ánh mắt cháy bỏng đó của tụi nhỏ khiến cậu hận không thể nhanh chóng bỏ trốn.

Vì thế cậu bước chân dài hơn.

Doãn Tuyết Kỳ vốn dĩ đã có chút theo không kịp.

Anh vừa tăng tốc, cô ấy càng không theo kịp.

Doãn Tuyết Kỳ sốt ruột gọi:

"Ê? Lục Lập Chính, cậu chậm một chút, chạy nhanh như vậy làm gì?"

Lục Lập Chính không quay đầu lại.

Cuối cùng cũng đến chỗ rẽ, không nhìn thấy các học sinh nữa, cậu mới dừng lại:

"Sao cô lại đến đây?"

Doãn Tuyết Kỳ khom lưng thở hổn hển:

"Cậu, cậu... Khụ khụ..."

Cô ấy vì đuổi theo anh, suýt chút đau sốc hông.

Bộ dạng này doạ cho Lục Lập Chính một trận.

"Cô không sao chứ?"

"Tôi..."

Nhìn thấy cậu đang lo lắng cho mình, Doãn Tuyết Kỳ không tiện trách cứ nữa.

Cô ấy nhuận giọng rồi nói:

"Ừ, không sao, tôi đến thăm cậu."

"Thăm tôi? Thăm tôi làm gì?"

Lại nghĩ đến phản ứng của các học sinh lúc mới nãy, mặt Lục Lập Chính lại đỏ lên lần nữa.

Chị gái này đã dạy mình rất lâu.

Chắc không phải...

Doãn Tuyết Kỳ thấy dáng vẻ của cậu cũng không nhẫn tâm doạ cậu nữa.

"Đi ngang qua, nhớ ra anh Lục nói cậu ở đây, tôi đến xem thử cậu học hành thế nào rồi."

"Ồ..."

Lục Lập Chính thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không biết vì sao trong lòng lại có chút mất mát.

Cậu nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc của mình.

"Tôi học khá tốt, cảm ơn."

"Ừm, nhìn ra được, lúc nãy giảng bài chăm chú như thế."

"Ừm."

Lục Lập Chính cũng gật đầu.

Nhưng mà ngoại trừ việc giảng bài này, Lục Lập Chính phát hiện.

Bản thân không biết phải nói gì với Doãn Tuyết Kỳ.

Giống như các học sinh nói, Doãn Tuyết Kỳ rất xinh đẹp, cậu có chúc không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ấy.

Vẫn là Doãn Tuyết Kỳ lên tiếng trước:

"Đúng rồi, còn một chuyện này muốn nói với cậu."

"Cô nói đi."

"Ngày kia tôi phải lên trường đại học rồi, năm nay tôi học năm hai, cậu biết phải không? Lần này đi có khả năng phải đi rất lâu, một học kỳ không về được, cậu có thể..."

Doãn Tuyết Kỳ cắn cắn môi.

"Cậu có thể đi tiễn tôi không? Ở trạm xe thôi."

"Chuyện này à, ngày kia tôi còn phải lên lớp cho tụi nhỏ."

Ngày kia, là mười bảy tháng Giêng.

Tiết học cuối cùng, dạy xong buổi này cậu cũng phải nhập học rồi.

"Ồ..."

Doãn Tuyết Kỳ thất vọng cúi đầu:

"Vậy không sao, cậu mau về lên lớp cho tụi nhỏ đi, chúng nó vẫn đang đợi cậu đấy không được chậm trễ."

"Ừ, được!"

Lục Lập Chính khẽ gật đầu, xoay người, đi về phía phòng học cũ nát.

Doãn Tuyết Kỳ nhìn bóng lưng của cậu, bỗng dưng mũi hơi chua xót.

Có điều rất nhanh, cô ấy đã điều chỉnh bản thân.

Suy cho cùng.

Tuổi của cậu còn nhỏ, vẫn là một tên mọt sách.

Sau có, thứ có chính là cơ hội!

Nghĩ đến đây, Doãn Tuyết Kỳ gọi to:

"Lục Lập Chính."

Lục Lập Chính nghiêng đầu, nhìn về phía cô ấy:

"Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là nói với cậu, sau khi khai giảng phải chăm chỉ học hành, không được quá thân cận với con gái, ảnh hưởng cậu thi đại học!"

Lục Lập Chính không hề do dự khẽ gật đầu:

"Ừm, tôi biết, tôi nhất định có thể đậu đại học!"

"Được, tôi ở thủ đô đợi cậu! Ở đó có trường đại học tốt nhất. Cố lên!"

Lục Lập Chính cười rộ lên:

"Cố lên!"

Nói xong những lời này, Doãn Tuyết Kỳ mới chịu rời khỏi.

Có điều lúc này, sự mất mát lúc nãy Hoàn toàn biến mất, tâm trạng của cô ấy cực kỳ tốt.

Thằng nhóc này chỉ cần không yêu đương là được.

Bọn họ có thể gặp nhau ở thủ đô!

Trong phòng học.

Các học sinh nhìn thấy Lục Lập Chính, càng nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.

Không có ai đang nhìn cậu, lúc này Lục Lập Chính nghiêng đầu, ngẫm lại lời Doãn Tuyết Kỳ nói lúc nãy.

"Ngày kia đi sao?"

Cậu lẩm bẩm.

...

Việc kinh doanh trong quán ăn càng ngày càng tốt.

Buổi chiều một khắc cũng không dừng lại.

Lúc bốn giờ, Tôn Đại Lợi chạy như bay đến bên cạnh Lục Lập Hành:

"Ông chủ, ông chủ, hết rau rồi làm sao đây? Mau bảo anh Lập Vĩ liên hệ cung cấp rau, không thì buổi tối không còn gì có thể dùng được!"

Lục Lập Hành vừa nghe thấy thì nở nụ cười:

"Vậy chẳng phải vừa đúng lúc sao? Tối nay chúng ta không bán nữa!"

"Hả?"

Tôn Đại Lợi hoàn toàn ngơ ngác...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment