Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 356 - Chương 356 - Lập Hành Cho Mọi Người Nghỉ Lễ Nhất Định Là Vì Vãn Thanh….

Chương 356 - Lập Hành Cho Mọi Người Nghỉ Lễ Nhất Định Là Vì Vãn Thanh….
Chương 356 - Lập Hành Cho Mọi Người Nghỉ Lễ Nhất Định Là Vì Vãn Thanh….

“Việc buôn bán tốt như vậy sao lại cho ngừng rồi? Thực sự không được thì chúng ta đi chợ mua ít thức ăn đi? Tôi và Phùng Đông sẽ nỗ lực hơn một chút, làm việc thật tốt, hẳn là cũng không tệ.” Tôn Đại Lợi sốt ruột giải thích.

Lục Lập Hành nở nụ cười: “Anh Đại Lợi, anh còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?”

“Là Tết Nguyên Tiêu!”

“Vâng, là Tết Nguyên Tiêu, ở quảng trường có tổ chức hội đèn lồng, em cho mọi người nghỉ lễ, chúng ta đi xem hội đèn lồng, mai lại mở cửa kinh doanh sau!”

“À…” Tôn Đại Lợi càng hoang mang hơn, “Cậu, cậu chủ, cậu chức chứ?” Hắn còn chưa từng gặp ông chủ nào bốc đồng như thế đâu, nếu như tiếp tục kinh doanh đến nửa đêm thì có thể thu được gấp bội lợi nhuận đấy!

“Ừm, không phải đã hết đồ ăn rồi sao? Muốn giữ danh tiếng tốt thì không thể tự nện chiêu bài được, vừa vặn em cũng có chuyện phải về nhà! Anh và mọi người đi thông báo đóng cửa đi, sáng sớm mai chúng ta sẽ mở cửa! Đúng rồi, đây là hai trăm tệ, anh cầm đi chia cho Phùng Đông, Tiểu Lợi và những người đã hỗ trợ chúng ta mỗi người một phần, để mọi người có một ngày nghỉ lễ vui vẻ!”

Tôn Đại Lợi vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lục Lập Hành, hắn mờ mịt nhận lấy tiền: “Hôm… Hôm nay doanh thu đã vượt hai trăm rồi sao?”

Phải biết rằng ngày trước, phải hơn mười ngày hắn mới có được doanh thu hai trăm này, mà như vậy đã là tốt lắm rồi!

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Ừm, năm trăm tệ! Đây là tiền thưởng cho mọi người, cố lên!”

Nói xong, Lục Lập Hành cười rời đi.

Hôm nay cũng chỉ kinh doanh có nửa ngày mà đã được năm trăm tệ, nếu như tiếp tục làm tới đêm thì có thể thu được hơn 1000 tệ. Việc buôn bán buổi tối lại thường tốt hơn buổi trưa nữa! Làm ăn này cũng không tệ lắm. ngày mai có thể bảo anh trai tăng thêm nguồn cung ứng.

Còn bây giờ, hắn muốn trở về cùng Vãn Thanh đón Tết Nguyên Tiêu!

Từ giờ trở đi, hắn không muốn bỏ lỡ bất kì một khoảnh khắc quan trọng nào bên cô cả.

Nghĩ như vậy, hắn bước đi nhanh hơn, trước tiên tới siêu thị mua chè trôi nước.

Hắn đi rồi, Tôn Đại Lợi vẫn còn đứng đó hoang mang cầm hai trăm tệ trong tay, một hồi sau mới đi vào trong bếp.

Phùng Đông vốn đang xào rau, trông thấy hắn kỳ kỳ quái quái thì liền lên tiếng hỏi: “Anh sao lại cầm nhiều tiền như vậy? Đại Lợi, cậu chủ nói thế nào? Đồ ăn sắp hết sạch rồi!”

“Cậu… Cậu chủ bảo chúng ta đóng cửa quán đi đón tết.” Tôn Đại Lợi nói có chút ngắc ngứ nói.

“Hả?” Phùng Đông tay đang xóc chảo xào rau liền khựng lại: “Cái gì?”

“Đúng đấy, bây giờ chúng ta nghỉ làm, đóng cửa, còn tiền này chính là tiền thưởng ngày lễ cho chúng ta!”

“Cái này…. Nhiều tiền như vậy sao?”

“Đúng vậy, Đại Đông, mau tới xem một chút hôm nay có mấy người đến giúp đỡ, nhanh để chia tiền nào!”

“À…” Phùng Đông mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Khoảng mười bảy, mười tám người thì phải?”

“Ừm, vừa đẹp, cộng thêm ba người chúng ta, mỗi người mười đồng, tới tới tới, cậu đi chia tiền, tôi đi thông báo cho khách!”

Nói rồi, Tôn Đại Lợi không chút do dự đút tiền cho Phùng Đông.

Phùng Đông cầm tiền, rơi vào trầm tư.

Tới khi nhìn thấy Tôn Đại Lợi thật sự đi thông báo cho khách quán phải đóng cửa rồi, hắn mới phản ứng được, hoá ra tất cả đều là thật.

Hắn vội vàng gọi những người tới hỗ trợ hôm nay qua, nghiêm túc chia tiền cho mọi người. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều không tin. Thế là, Phùng Đông lại phải dùng sức chín trâu hai hổ, gọi Tôn Đại Lợi qua, mọi người rốt cuộc mới tin.

Tôn Tiểu Lợi cầm trong tay mười đồng, đứng bên cạnh Tôn Đại Lợi, có chút lo lắng: “Anh, mười đồng này là thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi, cậu Lục còn có thể cho chúng ta tiền giả à?”

“Không, không phải, ý em không phải là vậy!” Tôn Tiểu Lợi vội vàng phản bác: “Em nhớ rõ lúc còn làm cho ông chủ Lưu, em làm học việc trong tiệm, một tháng mới được năm đồng, cái này… một ngày…. Mười đồng?”

“Ha ha ha, thằng nhóc nhà em!” Tôn Đại Lợi dùng sức đánh vào đầu Tôn Tiểu Lợi một cái: “Về sau học tập cho tốt, anh cảm thấy chúng ta đi theo cậu chủ Lục sẽ có thể nhanh chóng phát tài!”

“Vâng vâng!” Tôn Tiểu Lợi dùng sức nhẹ gật đầu, trong lòng càng thêm tràn đầy động lực…

Lục Lập Hành mua chè trôi nước xong lại đi tới sạp trái cây, cũng cho nhân viên nghỉ, phát tiền thưởng, sau đó cùng mấy người Lục Kiến Châu trở về nhà.

Lúc này, Cố Vãn Thanh đang nhàm chán ngồi gói sủi cảo, trông thấy mấy người trở về liền hơi ngạc nhiên: “Lập Hành? Cha mẹ, bác, sao mọi người lại trở về hết rồi?”

“Ha ha, Lập Hành bảo cho chúng ta nghỉ lễ, trở về ăn Tết Nguyên Tiêu đây!”

“A? Ăn Tết?”

“Đúng vậy, còn muốn đi xem pháo hoa nữa, có điều Vãn Thanh à, mọi người đều cảm thấy mục đích Lục Lập hành làm vậy là vì con đấy, chúng ta chỉ là vật đính kèm thôi, ha ha ha, chắc là nó thấy xấu hổ nếu chỉ có mình hai người!”

Cố Vãn Thanh buồn cười liếc mắt nhìn Lục Lập Hành một cái, cúi thấp đầu.

Lục Lập Hành cũng ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Bác, biết ngay là bác sẽ chê cười cháu mà!”

“Ha ha ha, đúng rồi, Lập Chính đâu? Bác cũng đi gọi nó về nhé?”

“Đừng, đừng đi!” Lục Lập Hành vội vàng ngăn cản ông.

Lúc chiều, Doãn Tuyết Kỳ đã hỏi hắn chỗ lên lớp của Lục Lập Chính rồi, lúc này nói không chừng cũng đã tìm được Lục Lập Chính, giờ đi gọi Lục Lập Chính trở về có phải là phá hỏng chuyện tốt của hai người đó không?

Trần Thu Sơn không biết điều này, ông tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục Lập Hành nói: “Lập Chính vẫn còn đang dạy tụi nhỏ, người ta đã trả tiền rồi, không thể gọi nó về được!”

“À, à, đúng vậy, vậy thì để cho Lập Chính chút chè trôi nước, khi nào nó về thì nó ăn sau!”

“Vâng, được ạ!” Nói rồi, Lục Lập Hành đi vào bếp nấu chè trôi nước.

Doãn gia…

Doãn Tuyết Kỳ lúc trở về nhà thì nhảy nhảy nhót nhót.

Doãn Hạo đang nấu chè trôi nước trong phòng bếp thấy vậy thì tò mò hỏi: “Con làm sao vậy? Sao vui thế?”

“Không có gì ạ, chỉ là cảm thấy vui thôi, cha, cha sao nấu chè trôi nước sớm thế?

“Tối nay có quản trường quảng cáo pháo hoa đấy, con không đi xem sao?”

“A? Pháo hoa ạ?” Trong đầu Doãn Tuyết Kỳ lập tức hiện lên khuôn mặt của Lục Lập Chính.

Nếu như hắn có thể cùng cô đi xem pháo hoa thì tốt rồi. Nhưng mà cô vừa mới chào tạm biệt hắn xong, chẳng lẽ bây giờ lại đi tìm hắn à? Cũng không có lý do gì cả!

Doãn Tuyết Kỳ xoắn xuýt chui về phòng của mình, thậm chí còn quên cả trả lời Doãn Hạo.

Doãn Hạo bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai, đứa nhỏ này!”

Doãn Tuyết Kỳ trở về phòng, suy nghĩ đi suy nghĩ lại thật lâu cũng không nghĩ ra lý do gì để đi tìm người. Cô dứt khoát nằm xuống giường, tay vô thức đặt ở chiếc túi trên đầu giường.

Đột nhiên Doãn Tuyết Kỳ sững sờ. Cái túi này, từ lần trước đi đưa bút cho Lục Lập Chính, cô cũng chưa mở ra lần nào. Trong túi sao lại có tiền? Hơn nữa còn là một chồng dày!

Doãn Tuyết Kỳ vội vàng mở túi xách ra.

Cô nhìn tiền bên trong, một tệ, hai tệ, năm tệ. Cộng tổng lại có một trăm tệ.

“Sao nhiều tiền thế? Tiền này ở đâu ra vậy?”

Doãn Tuyết Kỳ vội vàng lật qua lật lại túi xách, phát hiện bên trong còn có một tờ giấy nhắn.

“Chị Doãn, bút máy của em cũng không biết hết bao nhiêu tiền, nhưng có vẻ như rất đắt, số tiền này không biết có đủ hay không, chị cứ yên tâm, về sau em kiếm được tiền rồi, nhất định sẽ trả lại cho chị, cảm ơn.”

Doãn Tuyết Kỳ sững người.

Đây là, Lục Lập Chính cho cô sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment