Lục gia.
Ăn chè trôi nước xong, Lục Lập Hành liền đưa theo Cố Vãn Thanh đi ra ngoài.
Vốn Cố Vãn Thanh còn muốn ở cùng với Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh, nhưng lại bị Lục Kiến Châu từ chối: “Cha mẹ già rồi, muốn đi tản bộ với bác của hai đứa một chút, cha mẹ sẽ chậm rãi đi sau, hai đứa cứ đi trước đi, nghe nói hôm nay trên quảng trường có rất nhiều cái để chơi.”
Chỗ gọi là quảng trường trong miệng họ chính là quảng trường giải trí lớn nhất cả huyện Song Thành. Nơi đó có sân bóng rổ, sân bóng, còn có cả đường băng. Ở giữa có một con sông nhỏ chảy qua, bên trong có rất nhiều cá.
Quảng trường này ngày thường cũng không có nhiều người, nhưng mỗi khi đến ngày lễ là sẽ phá lệ náo nhiệt. Hơn phân nửa người ở huyện thành đều sẽ tụ tập ở đây.
Những người đến kiếm tiền thì bắt đầu đi đốt pháo, những người không đến kiếm tiền thì đi xem náo nhiệt.
Ven đường có rất nhiều quán nhỏ. Có quán bán đồ ăn vặt, có quán thì tổ chức trò chơi giải trí giống như ở các công viên trò chơi, có rất nhiều trẻ con tụ tập ở trước đó chơi trò chơi.
Hơn nữa, ở đây từ ban ngày đã bắt đầu náo nhiệt rồi.
Lục Lập Hành cũng không khách khí với Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh.
“Vậy bọn con đi trước, hai người cũng nhanh lên, hôm nay náo nhiệt lắm đấy!”
“Ừ, cha mẹ biết rồi!”
Lục Lập Hành kéo theo Cố Vãn Thanh, rời đi.
Ra khỏi cửa, Cố Vãn Thanh vẫn còn có chút không quen: “Lập Hành, sao lại không đi cùng cha mẹ với bác chứ?”
Lục Lập Hành không nhịn được nở nụ cười. Hắn dùng tay vuốt vuốt cái mũi Cố Vãn thanh nói: “Em còn chưa nhìn ra à? Cha mẹ là không muốn quấy rầy chúng ta, muốn để chúng ta thoải mái tự do đi chơi trước đấy, cho chúng ta thế giới hai người!”
Cố Vãn Thanh lúc này mới kịp phản ứng.
Cô bất đắc dĩ cúi đầu: “Vậy được rồi, đi thôi.”
“Ừm.” Lục Lập Hành thoáng nhìn qua bụng Cố Vãn Thanh: “Về sau chúng ta cũng không phải lúc nào cũng có thế giới riêng của hai người nữa, sẽ không có nhiều cơ hội đâu, phải trân quý mới được!”
Cố Vãn Thanh nghe xong trực tiếp bị chọc cười: “Ha ha, chúng nó còn chưa ra đời anh đã bắt đầu lo lắng rồi.”
“Đúng thế, dù sao thì nàng dâu cũng là của anh, không phải của chúng nó.”
Nói rồi, Lục Lập Hành nắm tay của Cố Vãn Thanh, bước nhanh hơn. Đến đường cái, hẳn cản lại một cái xe, cùng Cố Vãn Thanh ngồi lên, đi thẳng đến quảng trường.
Trên đường, Cố Vãn Thanh có chút bận tâm: “Chúng ta mặc kệ Lập Chính như vậy có thật sự ổn không thế?”
“Em nói Lập Chính à? Đừng lo, có người quản nó rồi!”
…
Lúc này, Lục Lập Chính vừa mới kết thúc chương trình học một ngày. Cho bọn nhỏ tan học xong, hắn liền nghe thấy một trận reo hò vang lên:
“A a, nhanh về nhà thôi, chúng ta phải tới quảng trường nữa!”
“Tớ cũng vậy, cha mẹ tớ buổi sáng đã nói với tớ là học xong phải nhanh về nhà! Còn ăn chè trôi nước nữa!”
“A! Thầy, thầy có đi không ạ?” Một đứa nhỏ nhìn về phía Lục Lập Chính hỏi.
Lục Lập Chính hơi nhíu mày: “Quảng trường? Đó là cái gì?”
Đây mới là năm đầu tiên hắn đến huyện thành, ban ngày không phải đi dạy thì cũng là đi học, căn bản không rõ mấy chuyện này.
Mấy bạn nhỏ đang nói chuyện thấy thế liền bắt đầu nhao nhao giải thích cho Lục Lập Chính: “Thầy, thầy không biết sao? Chính là chỗ biểu diễn pháo hoa đó, còn có đủ loại trò tạp kỹ khác nữa, còn có cả đóng kịch, nhưng rất dễ xem!”
“Thật sao?”
Lục Lập Chính hơi dừng tay: “Được rồi, thầy vẫn là nên về đọc sách đi!”
Náo nhiệt như vậy, thật ra hắn cũng không thích lắm.
“Ai nha, như vậy sao được? Thầy, hôm nay thầy nên mời chị gái kia đến đó chơi đi, anh trai và chị dâu em ngày nào cũng đi, còn không cho em đi cùng, anh trai em toàn nói là muốn một mình hẹn hò với chị dâu thôi.”
“Khụ khụ ~” Lục Lập Chính bị cách nghĩ này hù dọa. Hắn nháy mắt cảm thấy tâm tình mình có chút không đúng.
“Thầy và chị gái kia khác với anh trai và chị dâu của em!”
“Có gì khác ạ? Anh trai em nói chỉ có như vậy mới có thể đuổi được chị dâu của em tới tay, thầy, thầy phải chủ động lên!”
Lục Lập Chính liền không biết nên nói cái gì cho phải. Mấy đứa nhỏ này vẫn là còn quá nhỏ tuổi, không biết giữ miệng gì cả, hắn không thể chấp nhặt với chúng nó được.
Nghĩ như vậy, Lục Lập Chính nhắm hai mắt lại, bình tâm, một hồi lâu sau mới nói: “Anh trai em nói mò vậy thôi, mau về nhà đi, nếu không thì lát nữa cha mẹ mấy đứa sẽ lo lắng đấy! Thầy và chị gái kia sẽ không đi đâu.”
“Vâng, vâng ạ.” Đám học sinh uể oải đáp.
“Vậy thì không thể gặp được thầy ở quảng trường rồi, thật đáng tiếc!”
Nói xong, mấy đứa nhỏ buồn bã quay người.
Đúng lúc này, chợt nghe có người lớn tiếng gọi: “Lục Lập Chính!”
Đám học sinh lập tức mắt sáng lên:
“Thầy, chị gái tới rồi ~”
“Chị gái, chị tới đưa thầy chúng em đi xem pháo hoa sao?”
Doãn Tuyết Kỳ thở dốc một hơi, khó hiểu hỏi: “Pháo hoa?” Thật ra, cô chính là đến tìm Lục Lập Chính.
Doãn Tuyết Kỳ vẫn luôn biết gia cảnh của Lục gia trước đó không tốt. Lục Lập Chính vẫn luôn là một đứa nhỏ cần kiệm tiết kiệm, hắn nghỉ đông làm công chính là để tích lũy học phí cho bản thân mình. Nhưng không nghĩ tới, số tiền hắn vất vả dành dụm được này lại đem cho cô toàn bộ.
Doãn Tuyết Kỳ có chút chột dạ, lại có chút tự trách, cho nên căn bản không nghĩ tới chuyện pháo hoa. Thậm chí bánh trôi còn chưa kịp ăn đã chạy tới đây rồi.
Tới tận lúc này, nghe mấy đứa học sinh nhắc nhở, cô mới nhớ ra: “A, đúng, chị tới tìm thầy của các em để cùng đi ngắm pháo hoa!”
Đám nhỏ nghe được câu trả lời này thì cực kì vui mừng:
“Tốt quá, tốt quá, nhưng mà thầy chúng em vừa mới nói là sẽ không đi, chị, chị cố lên nhé!”
“Ừm, được rồi! Cảm ơn các em!”
“Ha ha ha, không có gì ạ, lát nữa chúng ta gặp nhau ở quảng trường nhé ~”
Hẹn xong với Doãn Tuyết Kỳ, bọn nhỏ lúc này mới vui vẻ rời đi.
Doãn Tuyết Kỳ hắng giọng một cái, nhìn Lục Lập Chính trước mặt: “Sao cậu còn không tới đây? Còn chờ cái gì nữa?”
Lục Lập Chính lúc này mới mờ mịt đi tới: “Em không…”
“Xem cái này trước đi!”
Doãn Tuyết Kỳ trực tiếp đưa một xấp tiền tới trước mặt Lục Lập Chính: “Trước nói cho tôi biết, đây là cái gì vậy?”
Lục Lập Chính lúc này mới nói: “Là tiền cho chiếc bút kia.”
“Tôi biết là tiền cho chiếc bút kia, nhưng mà tôi không phải đã nói tôi không muốn chiếc bút đó rồi sao? Sao cậu còn đưa tiền cho tôi nữa? Tôi không nhận! Cầm về đi!”
“Vậy không được!” Lục Lập Chính trực tiếp lùi lại một bước: “Chị cầm đi, bút kia của chị là chiếc bút tốt nhất em từng dùng, chắc chắn là rất đắt, em không thể lấy không được.”
“Cậu…”
Doãn Tuyết Kỳ đột nhiên cảm thấy chị Vãn Thanh nói rất đúng, Lục Lập Chính này, thật sự cố chấp a!
Thấy mình nói không lại hắn, Doãn Tuyết Kỳ thở dài, từ bỏ: “Được, cậu không nhận lại thì thôi, vậy cậu cùng tôi đi xem pháo hoa!”
“Nhưng mà em…”
“Ai nha, xem pháo hoa cũng không mất bao lâu đâu, hơn nữa, quảng trường rất náo nhiệt, tôi phải đi ngay bây giờ đây, tôi muốn xem màn biểu diễn của quê quán mình, nhưng mà cha tôi không đi cùng.”
Thấy Lục Lập Chính vẫn bất vi sở động, Doãn Tuyết Kỳ lại đẩy tiền tới: “Nếu không thì cậu cầm số tiền này đi?”
Lục Lập Chính lập tức lắc đầu: “Vậy thì vẫn là cùng đi xem pháo hoa đi.”
“Ừm, đi!” doãn Tuyết Kỳ vui vẻ nở nụ cười.
Rời khỏi sân, Doãn Tuyết Kỳ một đường đi bên cạnh Lục Lập Chính. Hai người không đón xe, mà cùng nhau đi bộ tới quảng trường.
Nhưng Doãn Tuyết Kỳ vẫn vô cùng vui vẻ.
Dịch: MBMH Translate