Lúc đi đường, Doãn Tuyết Kỳ còn không nhịn được thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Lập Chính. Hắn nghiêm túc thận trọng, dáng vẻ chính khí, ghép với không khí náo nhiệt xung quanh lại có chút buồn cười.
Doãn Tuyết Kỳ không nhịn được, nhích lại gần phía Lục Lập Chính.
Nhận thấy hành động của Doãn Tuyết Kỳ, Lục Lập Chính liền lập tức phối hợp tránh ra một chút: “Làm gì vậy?”
Doãn Tuyết Kỳ chu mỏ một cái, biểu thị bất mãn với hắn. Nhưng cô cũng không tức giận, cũng nên tìm một cơ hội tiếp cận hắn mới được.
Ánh mắt Doãn Tuyết Kỳ khẽ động: “Lập Chính, tôi còn chưa ăn cơm đâu, tôi muốn ăn chè trôi nước!”
“Ừm? Chỗ nào có vậy?”
Doãn Tuyết Kỳ chỉ chỉ về phía trước: “Ven đường kia kìa, có thấy không? Cậu mời tôi ăn chè trôi nước nhé? Cậu xem, tôi dạy cậu lâu như vậy, cậu còn chưa mời tôi ăn được lần nào đâu!”
Lục Lập Chính nhẹ gật đầu: “Được!”
Doãn Tuyết Kỳ bước nhanh tới trước cửa hàng chè trôi nước. Mặt tiền cửa hàng không lớn, ông chủ quán này bày bán ở bên ngoài, bên cạnh quầy hàng có mấy cái bàn nhỏ.
Lúc này, ông chủ quán đang giữ lấy nồi lớn, nghiêm túc nấu chè trôi nước. Trông thấy hai người đi tới, ông chủ quán liền vui vẻ nở nụ cười chào hỏi: “Cô gái, mang theo bạn trai tới ăn chè trôi nước à?”
Hai người một trước một sau đi tới, nam đi phía trước, nữ đi phía sau, dáng vẻ thẹn thẹn thùng thùng, vừa nhìn đã biết là tiểu tình nhân vừa mới đính hôn rồi. Cảnh tượng như vậy ông chủ quán cũng không biết mình đã gặp biết bao nhiêu lần rồi.
Doãn Tuyết Kỳ nghe vậy liền lập tức nhẹ gật đầu: “Đúng vậy ạ, tới ăn chè trôi nước.”
Đối với câu nói phía trước đó, cô không hề nhắc tới.
Lục Lập Chính ở sau lưng nghe ông chủ quán nói vậy thì lại mười phần sốt ruột: “Ông chủ quá, chúng cháu không phải….”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Doãn Tuyết Kỳ ngắt lời: “Cho chúng cháu hai bát bánh chè trôi nước nhân vừng nhé.”
“Được rồi!”
Doãn Tuyết Kỳ quay đầu, ý bảo Lục Lập Chính mau tới ngồi xuống.
Lục Lập Chính vẫn muốn giải thích nhưng làm thế nào cũng không có cơ hội để nói, hắn đành phải đi qua ngồi xuống.
Chỉ một lát sau, chè trôi nước đã nấu xong, ông chủ cầm hai bát chè trôi nước tới: “Tới đây, chè nóng hổi, ăn cho ấm người!”
“Cảm ơn ông chủ!”
Doãn Tuyết Kỳ vui vẻ nhận lấy bát đầu tiên, sau đó trực tiếp đặt xuống trước mặt Lục Lập Chính: “Bát này là của cậu.”
Sau đó cô mới cầm lấy bát thứ hai.
Ông chủ nhìn thấy hai người như vậy, không khỏi nở nụ cười: “Chàng trai, nhìn xem cô gái của cậu tốt thế nào đi, cậu phải trân trọng đấy, nếu không thì về sau kiểu gì cũng hối hận! Ha ha ha!”
Lục Lập Chính liền ngẩng đầu, muốn mở miệng giải thích thì đã thấy ông chủ quán đi mất rồi!
Lục Lập Chính: …
Hắn đành phải yên lặng cúi thấp đầu xuống, còn mười phần nghiêm túc nói: “Chị đừng để ý, chú ấy không phải cố ý đâu.”
Doãn Tuyết Kỳ nở nụ cười: “Ừm, tôi biết rồi, mau ăn đi!”
Cô so với Lục Lập Chính càng biết rõ hơn ông chủ quán không phải cố ý, nhưng cô thì cố ý đấy. Thằng nhóc ngốc này, sao lại cái gì cũng không biết thế? Cười chết cô mất!
Doãn Tuyết Kỳ nín cười, nghiêm túc ăn chè trôi nước.
Chè trôi nước hạt vừng hôm nay rất ngọt, nhưng trong lòng Doãn Tuyết Kỳ lại càng ngọt hơn.
Ăn chè xong, Doãn Tuyết Kỳ đẩy bát sang một bên: “Tôi no rồi!”
Sau đó, cô bắt đầu trơ mắt nhìn Lục Lập Chính, dáng vẻ nhưng là đang đợi cái gì.
Lục Lập Chính nhẹ gật đầu: “Vâng, em cũng no rồi.”
Nói xong, hắn liền nghiêm túc móc túi áo, lấy tiền ra.
Nên trả tiền rồi.
Nhưng một giây sau, Lục Lập Chính liền sửng sốt. Trong túi của hắn, không có tiền!
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Doãn Tuyết Kỳ, Lục Lập Chính nhất thời không biết nên giải thích thế nào. Hắn há hốc mồm, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
Lục Lập Chính vội vàng mở túi xách của mình ra lục tung lên một lần, nhưng vẫn không thấy chút tiền nào.
Hoàn toàn rỗng tuếch.
Lúc này hắn mới nhớ ra hôm nay lúc đi ra ngoài một đồng tiền hắn cũng không mang.
Lục Lập Chính ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cái kia, chị Tuyết Kỳ…”
Doãn Tuyết Kỳ đã sớm nhìn thấu Lục Lập Chính, cô làm bộ cái gì cũng không biết, chớp chớp mắt, tò mò hỏi lại: “Sao vậy?”
Một hồi lâu sau, Lục Lập Chính mới ngập ngừng nói: “Em… Em không mang tiền, cái kia, có thể mượn chị một ít tiền được không? Em nhất định sẽ trả lại! Có tiền rồi em sẽ trả lại chi ngay!”
“Được thôi, không thành vấn đề, cậu chờ một chút!”
Chè năm xu một bát, Doãn Tuyết Kỳ đưa cho Lục Lập Chính một tệ.
Lục Lập Chính khó xử gật nhẹ đầu: “Cảm ơn chị.”
Nói xong, hắn đỏ bừng mặt đi trả tiền.
Doãn Tuyết Kỳ nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi nở nụ cười: “Cậu nhóc này sao lại đáng yêu vậy chứ? Còn dễ bị lừa như vậy!”
Lúc Lục Lập Chính thanh toán xong quay lại thì nghe thấy Doãn Tuyết Kỳ đang lẩm bẩm gì đó. Hắn tò mò hỏi: “Chị nói gì cơ?”
“À, không có gì, chị đang bảo chúng ta nên nhanh lên một chút, màn biểu diễn pháo hoa sắp bắt đầu rồi!”
“Vâng, vậy chúng ta đi thôi!”
Lần này, Lục Lập Chính nhanh chân đi trước Doãn Tuyết Kỳ. Hôm nay hắn thật sự quá mất mặt!
Đang đi thì nghe thấy Doãn Tuyết Kỳ ở phía sau gọi: “Lục Lập Chính!”
Lục Lập Chính dừng chân, quay đầu lại: “Sao vậy?”
Doãn Tuyết Kỳ đáp: “Tiền trước cho cậu nợ, tôi sẽ ở thành phố chờ cậu đến trả nhé?”
“Ừm, đi thôi.” Lục Lập Chính sờ sờ mũi: “Em nhớ rồi.”
“Đã hứa rồi đấy nhé, đến thủ đô thì trả lại tôi.”
Lục Lập Chính căn bản không nghe ra ý tứ của Doãn Tuyết Kỳ, hắn trực tiếp nhẹ gật đầu: “Vâng, được ạ!”
Doãn Tuyết Kỳ lúc này mới vui vẻ bước nhanh hơn.
“Lập Chính, cậu nói xem bây giờ anh Lục và chị Vãn Thanh đang làm gì?”
“Không biết, hai người họ hẳn là cũng đến quảng trường xem pháo hoa rồi đi? Anh hai em rất hiểu những thứ này.”
“Ừm? Hiểu cái gì?”
“Hiểu cách để khiến cho chị dâu vui vẻ.”
Nhớ tới cảm tình giữa anh hai và chị dâu mấy ngày vừa qua, Lục Lập Chính cũng không nhịn được nở nụ cười.
“Tương lai có vợ rồi, em cũng muốn khiến cho cô ấy thật vui vẻ.”
“Thật vậy sao?”
“Thật chứ!”
“Vậy cậu định khiến cho cô ấy vui vẻ như thế nào?” Doãn Tuyết Kỳ không chờ nổi, hỏi.
Lục Lập Chính lắc đầu: “Cái này em còn chưa nghĩ ra.”
“À, vậy cậu cứ từ từ suy nghĩ đi ~”
“Ừm.”
…
Một chiếc xe ngừng lại ở quảng trường.
Lục Lập Hành dắt tay Cố Vãn Thanh, chật vật đi xuống xe.
Trên quảng trường khắp nơi đều là người. Hai người vừa xuống xe đã trở thành cảnh vật xinh đẹp.
“Oa, nhìn đôi vợ chồng kia kìa, thật xinh đẹp!”
“Cô gái kia đang mang thai còn đẹp như vậy, không giống tôi, như bà béo vậy!”
“Ha ha ha ha!”
Mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Cố Vãn Thanh nâng bụng, bất đắc dĩ nhìn Lục Lập hành: “Xem ra về sau chúng ta nên ít ra ngoài hơn. Đi ra ngoài cùng anh không có cảm giác an toàn!”
“Ha ha!” Lục Lập Hành biết Cố Vãn Thanh đang nói đùa.
Hắn chỉ chỉ về mấy quầy bán hàng phía trước, nói: “Muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, anh dẫn em đi, không cần phải câu nệ.”
Trước kia, bọn họ ở trong núi không chơi nổi trò gì, cũng không có chỗ chơi, sau này, hắn phải mang theo Vãn Thanh đi chơi tất cả các trò chơi một lần.
Cố Vãn Thanh nhíu mày nghĩ một hồi, đột nhiên đôi mắt sắc phát hiện cách đó không xa có đám người tụ tập lại, cực kì náo nhiệt.
“Bọn họ đang làm gì vậy? Ném vòng sao?”
“Ừm, hẳn là vậy!”
“Chúng ta đi chơi cái kia đi, nhìn có vẻ rất vui.”
“Được!” Lục Lập Hành nhẹ gật đầu.
Nhưng mà hắn có chút lo lắng, hắn có vẻ như không giỏi ném vòng lắm…
------
Dịch: MBMH Translate