Cô bé giơ tay lên thật cao, phồng má, giọng nói trong trẻo cất lên: “Ầy, nhìn này, ba ba, có rất nhiều tiền!”
Ông chủ quán vội vàng cầm lấy số tiền kia, đếm thử một lượt, tổng cộng tất cả là hai mươi tệ.
Ông chủ quán khó hiểu ngẫm nghĩ: “Tiền này…”
Ông suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến một thứ: “Này không phải là…”
Ông chủ vừa nói vừa quét mắt nhìn bốn phía, muốn tìm hình bóng Lục Lập hành để xin giúp đỡ một chút. Nhưng mà bây giờ trời đã hoàn toàn tối đen rồi, ông phải đi đâu tìm mới được?
“Ba ba, ba ba làm sao vậy?”
Mẹ của đứa trẻ cũng đi tới, bà nhìn một xấp tiền kia, nghi ngờ hỏi: “A? Hôm nay ông kiếm được nhiều như vậy sao?”
“Không, không phải!” Ông chủ quán vội vàng lắc đầu: “Đây là một cậu thanh niên cho tôi.”
“Thanh niên, thanh niên nào vậy?”
“Là buổi chiều…”
Ông chủ quán nghiêm túc kể lại mọi chuyện xảy ra buổi chiều một lần, cuối cùng chắc nịch nói: “Nhất định là cậu ấy, cậu ấy còn tới giúp tôi một tay, còn bảo tôi nhất định phải để ý hộp thuốc lá này, cuối cùng còn tuyên truyền quán cho tôi, đông người tới quá nên tôi quên mất chuyện này! Vợ à, cậu nhóc buổi chiều kia đi rồi, tôi còn kiếm thêm được ba mươi tệ nữa đấy, mấy thứ cậu ấy lấy đi kia cùng lắm cũng chỉ đáng giá mười lăm, mười sáu tệ, vậy mà người ta trực tiếp cho tôi hẳn hai chục tệ, cái này…. Cái này phải xử lý thế nào đây?”
Ông chủ nhớ rõ, mấy năm trước, cũng vào ngày lễ như này, ông bận rộn cả một ngày cũng chỉ kiếm lời được có hơn mười tệ! Hôm nay nhờ có phúc của Lục Lập Hành mà ông đã kiếm được rất nhiều.
Ấy thế mà lúc đấy ông ấy còn tức giận, khiến Lục Lập Hành tới hỗ trợ ông xếp đồ! Giờ trông thấy tiền này, ông chủ quán cảm thấy vô cùng áy náy.
Vợ ông chủ quá cũng nóng nảy: “Cái này… Tiền này chúng ta không thể lấy được!”
“Đúng vậy, nhưng mà…” Nhiều người như vậy, biết tìm ở đâu bây giờ? Tìm được, người ta hẳn là cũng sẽ không nhận lại tiền đi?
…
Lục Lập Hành lúc này đang dắt theo Vãn Thanh đi ngược lại hướng đi của tất cả mọi người ở quảng trường. Điều này khiến Cố Vãn Thanh hết sức tò mò: “Lập Hành, chúng ta đi đâu vậy? Tất cả mọi người đều đi về phía bên kia, pháo hoa hình như là bắn ở bên kia mà!”
Lục Lập Hành không quay đầu lại, nói: “Qua bên kia không thấy pháo hoa đâu, anh dẫn em đi tới một nơi ngắm pháo hoa rất tốt!”
“Ồ ồ, được được!” Cố Vãn Thanh tuy nghi hoặc, nhưng vẫn kiên định đi theo Lục Lập Hành tiến về phía trước.
Mặc dù nhìn có vẻ rất không đáng tin cậy, nhưng cô vẫn luôn tin tưởng Lục Lập Hành. Kể cả không nhìn thấy pháo hoa thì chỉ cần ở cùng với hắn, tất cả mọi thứ đều đáng giá.
Đi đi một hồi, Cố Vãn Thanh phát hiện Lục Lập Hành dẫn theo cô đến một đoạn cầu thang tối om, không có bất kỳ ai ở đây cả.
Hai người bỏ ra năm phút đồng hồ để bò lên thang.
Chờ tới lúc hai người leo lên mái nhà xong, đại hội pháo hoa ở phía xa xa cũng vừa lúc bắt đầu.
Cố Vãn Thanh vừa ngồi xuống thì đã trông thấy từng chùm pháo hoa lớn nở rộ trên bầu trời. Cô liền tươi cười: “Oa, nơi này thế mà có thể nhìn thấy pháo hoa rõ như vậy! Hơn nữa, nơi này cũng không có ai cả!”
“ĐÚng vậy, đây là mái nhà đối diện với điểm bắn pháo hoa chính kia, dưới lầu này là siêu thị Doãn gia, hôm nay anh đã đặc biệt hỏi chú Doãn thử, xin đặc quyền của chú xong mới có thể dẫn em lên đây đấy!”
“Oa, Lập Hành, anh thật lợi hại!”
Trong mắt Cố Vãn Thanh lúc này chỉ còn lại sự sùng bái!
Lục Lập Hành xoa xoa đầu cô: “Mau ngắm pháo hoa đi, rất đẹp!”
“Ừm!” Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu: “Đây là lần thứ hai em được ngắm pháo hoa. Ở cùng một chỗ với anh, em rất vui vẻ!” Cô ngả đầu lên vai Lục Lập Hành, cực kì thoả mãn nói.
“Ừm? Thế mà không phải lần đầu tiên sao? Lần đầu tiên kia là em ngắm pháo hoa với ai vậy?” Lục Lập Hành nói xong còn cố ý bày ra dáng vẻ vừa ăn dấm.
Cố Vãn Thanh nhìn vậy, cười lên: “Ha ha, lần đầu tiên, lần đầu tiên là ngắm cùng với cha em!”
Lục Lập Hành hơi sững người: “ y… Thật xin lỗi.”
Cha của Vãn Thanh, trước khi cô gả tới nhà hắn, đã qua đời. Sao hắn lại nhắc tới chuyện này được chứ, thật đáng chết mà!
Cố Vãn Thanh nhích lại gần hắn hơn một chút, hai tay cũng ôm lấy cánh tay của hắn: “Không sao cả, Lập Hành, anh không cần phải xin lỗi, bây giờ có anh, còn có cả bảo bảo ở đây cùng em, cha em nhìn thấy hẳn là cũng sẽ rất vui vẻ đi?
Em còn nhớ rõ, lúc ấy ông đi ra ngoài làm việc, em ở nhà một mình, sau đó, có một lần ông ấy trở về, thần thần bí bí nói với em là, Vãn Thanh, cha mang về cho con một món quà đây! Khi đó em tuổi còn nhỏ, cảm thấy đặc biệt vui vẻ, còn cực kì tò mò.
Em liền mừng rỡ hỏi: Là cái gì vậy?
Ông ấy cẩn thận từng li từng từng tí lấy pháo hoa ra, đưa cho em nói đây là pháo hoa mà mấy cô gái trong thành phố thích nhất, ông ấy cảm thấy em hẳn cũng sẽ thích nó, cho nên liền mua cho em!”
Nói đến đây, Cố Vãn Thanh cúi thấp đầu: “Ông ấy bán xe của mình để mua pháo hoa, sau đó tự đi bộ về nhà! Giày cũng bị mài đến hỏng.
Ngày ấy, em rất vui vẻ, chúng em còn gói sủi cảo, tìm một chỗ thật cao để bắn pháo hoa. Trẻ con toàn thôn đều nhìn em ao ước!
Em nhát gan, không chịu bắn. Cha em cũng không chê em, từng chút, từng chút một dạy em!
Bây giờ, em dám làm rồi ~”
Cố Vãn Thanh kích động nói với Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành xoa xoa đầu cô: “Thật sao?”
“Ừm, thật!”
“Vậy một lát nữa, chúng ta đi mua một ít pháo hoa nhé?”
“A? Vậy được chứ?”
“Đương nhiên là được rồi, chờ xem xong chúng ta sẽ đi, sau đó cùng nhau bắn!”
Lục Lập Hành cực kì hối hận đã không đi mua pháo hoa. Hắn vốn sợ Cố Vãn Thanh nhát gan, sẽ không dám chơi, cũng sợ hù đến bảo bảo trong bụng cô. Bây giờ xem ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi.
“Được ~” Cố Vãn Thanh vui vẻ gật đầu.
Một giây sao, cô lại phấn khích hô lên: “Nhìn kìa, màu hồng, pháo hoa màu hồng, thật xinh đẹp!”
“Ừm.”
Ánh mắt Lục Lập Hành đặt trên người Cố Vãn Thanh, cứ như vậy không rời!
Cố Vãn Thanh một mình ngắm pháo hoa một lúc lâu, về sau mới phát hiện Lục Lập Hành cứ nhìn mình mãi. Cô liền bắt đầu ngại ngùng: “Anh nhìn em làm gì? Nhìn pháo hoa đi!”
Lục Lập Hành cười, nói: “Nhưng mà anh cảm thấy em còn đẹp hơn cả pháo hoa!”
“Phì ~” Cố Vãn Thanh bị chọc cười: “Đúng là dẻo miệng mà!”
“Anh nói nghiêm túc đây! Trong mắt anh, em còn đẹp hơn cả pháo hoa!”
“Ha ha!” Cố Vãn Thanh nghe vậy lại càng vui vẻ hơn. Cô ngẩng đầu lên, cũng chăm chú nhìn Lục Lập Hành:
“Trong mắt em, anh cũng đẹp trai hơn pháo hoa!”
“Ha ha!” Lục Lập Hành cười cười, không nhịn được ôm Cố Vãn Thanh vào trong ngực.
Hắn nghiêng mặt qua, hơi cúi xuống dưới. Cố Vãn Thanh cũng khẩn trương nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc đôi môi hai người chạm vào nhau, pháo hoa nở rộ trên bầu trời như càng sáng hơn.
Toàn bộ khung cảnh vô cùng ấm áp, lại vô cùng lãng mạn!
Đặt xuống một nụ hôn.
Lục Lập Hành cảm thấy, trong khoảnh khắc đầy lãng mạn này, nụ hôn này sẽ kéo dài thật lâu, thật lâu!
Hắn chẳng thế nghĩ tới đúng lúc này, phía sau bọn họ lại vang lên một trận huyên náo.
Tiếp theo đó, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Ai nha, Lập Chính, cậu đè vào tôi rồi!”
“Đi về phía bên kia đi, ai nha, chúng ta bị phát hiện mất!”
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Lục Lập Chính, làm sao bây giờ đây?”
Cả người Cố Vãn Thanh nháy mắt cứng đờ, cảm thấy mình không xong rồi!
Lục Lập Hành cũng bất lực nhìn về phía bên kia…
------
Dịch: MBMH Translate