Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 361 - Chương 361 - Lục Lập Chính Thẹn Thùng

Chương 361 - Lục Lập Chính Thẹn Thùng
Chương 361 - Lục Lập Chính Thẹn Thùng

Hắn muốn gọi anh hai, thế nhưng lại không dám! Để anh hai và chị dâu nhìn thấy hắn và Doãn Tuyết Kỳ ở cùng một chỗ không phải sẽ bị hiểu lầm sao?

Nhưng, bây giờ đã không còn kịp nghĩ mấy thứ này nữa rồi, Lục Lập Hành đã đi tới chỗ bọn hắn.

“Tuyết Kỳ, Lập Chính, hai người cũng ở đây à.”

“Ừm, anh Lục, chúng em tới xem pháo hoa, con búp bê này là anh mua cho chị Vãn Thanh sao? Vậy em không thể nhận được!”

Lục Lập Hành giơ một đống đồ khác trong tay lên: “Anh chơi ném vòng, đây là phần thưởng, cô ấy cho thì em cứ cầm đi, lát nữa anh phải chăm sóc Cố Vãn Thanh, cũng không có tay để cầm, chỗ anh vẫn còn rất nhiều, em xem chút xem em với Lập Chính có cần gì không thì tới lấy đi này!”

“Oa, nhiều như vậy sao!”

“Đúng vậy đấy!” Lục Lập Hành gật đầu.

Cố Vãn Thanh nhanh chóng bắt lấy cơ hội khoe khoang này: “Vừa rồi Lập Hành mua mười vòng, ném cả mười vòng đều trúng, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều phát cuồng lên ao ước!”

“Ha ha ha, quá lợi hại rồi, Lập Chính, Lục Lập Chính, mau tới đây chọn đồ đi này.” Doãn Tuyết Kỳ không chờ nổi, vội vàng gọi Lục Lập Chính tới.

Lục Lập Chính không thể làm gì khác, đành bất đắc dĩ đi tới trước mặt Lục Lập Hành: “Anh hai.”

Hắn vốn cho rằng mình sẽ bị anh hai khiển trách một trận, không nghĩ tới Lục Lập hành lại chỉ nhàn nhạt nói: “Ừm, tới đây, mấy cái này cho em hết này!”

Lục Lập Hành lấy ra một bó hoa nhỏ từ trong túi, nhét vào tay Lục Lập Chính.

“Tuyết Kỳ cũng đến lựa đi!”

Nói xong, hắn lại đưa hoa cho Cố Vãn Thanh: “Đây, cái này là của em.”

Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ nhận lấy bông hoa. Lục Lập Chính cũng ngu ngơ nhận lấy những thứ khác.

Doãn Tuyết Kỳ nhìn ba người, vui vẻ nói: “Lập Chính, Lập Chính, cậu mau nhìn đi, anh hai và chị dâu của cậu hạnh phúc biết bao kìa!”

Khoé miệng Lục Lập Chính cuối cùng cũng lộ ra ý cười: “Ừm, đúng vậy.”

Hiếm khi trông thấy Lục Lập Chính cười, Doãn Tuyết Kỳ vui vẻ đi tới bên cạnh Lục Lập Chính: “Tới, cho tôi xem xem có gì nào! A, nhiều đồ ăn ngon như vậy sao, Lập Chính, cậu muốn ăn cái gì? Để tôi lấy cho cậu!”

“Không cần đâu, để em tự làm…”

Lục Lập Chính còn chưa nói xong đã thấy Doãn Tuyết Kỳ mở một gói bánh kẹo ra, lấy ra chiếc đẹp mắt nhất trong đó, không đợi Lục Lập Chính kịp phản ứng đã trực tiếp bóc giấy gói kẹo, nhét vào trong miệng hắn.

Lục Lập Chính ngây ngốc đứng đó, hắn vô thức muốn từ chối, nhưng lại không biết từ chối kiểu gì, đành phải ngậm lấy viên kẹo.

Doãn Tuyết Kỳ thì vui vẻ hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không? Có ngọt lắm không?”

Lục Lập Chính máy móc gật nhẹ đầu.

“Hì hì, vậy tôi cũng ăn một cái!”

Doãn Tuyết Kỳ cố bới trong túi kẹo lấy ra một cái kẹo giống cái đã đút cho Lục Lập Chính, bóc vỏ, nhét vào miệng mình.

Lục Lập Chính không chú ý tới điểm này, nhưng Cố Vãn Thanh thì để ý. Cô đụng đụng cánh tay Lục Lập Hành: “Anh nói xem, chúng ta ở đây bây giờ có phải hơi dư thừa rồi không?”

“Hả? Làm sao vậy?” Trong lúc hỏi, Lục Lập Hành cũng đã nhìn thấy hành động giữa Doãn Tuyết Kỳ và Lục Lập Chính, hắn cười cười, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Hay là chúng ta qua bên kia xem múa lân đi? Có vẻ rất náo nhiệt.”

“Được!”

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu, nói với Lục Lập Chính và Doãn Tuyết Kỳ một câu, sau đó chuẩn bị rời đi.

Lục Lập Chính thấy thế thì vội vàng nói: “Bọn em cũng đi nữa!”

Doãn Tuyết Kỳ chu môi lên, nói:” Nhưng mà chúng ta vừa mới mua đồ ăn cho cá xong mà, cậu không định cho cá ăn nữa sao?”

“Em…” Lục Lập Chính muốn nói gì đó, nhưng nhớ tới chỗ đồ ăn cho cá này là do Doãn Tuyết Kỳ mua cho mình, hắn lại hơi sững người, một câu cũng không nói ra được.

Cố Vãn Thanh khoát tay nói: “Lập Chính, em cứ cùng Tuyết Kỳ ở chỗ này cho cá ăn đi nhé, bọn chị đi xem một lát rồi quay lại sau!”

“Vậy, vậy cũng được ạ!”

Cố Vãn Thanh kéo tay Lục Lập Hành, đi tới chỗ múa lân.

Sau khi đến nơi, Lục Lập Hành tìm một chỗ có nấc thang, để Cố Vãn Thanh ngồi trên bậc thang, còn mình thì đứng bên cạnh cô, nghiêm túc xem múa lân.

Tới đoạn cao trào, Lục Lập Hành không nhịn được mà cảm khái: “Vẫn là nghệ thuật dân gian như này đẹp mắt nhất, cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa được xem…”

Kiếp trước, thời gian trôi qua, điện thoại di động, máy tính, internet càng ngày càng phát triển, rất nhiều loại hình nghệ thuật dân gian càng ngày càng tụt hậu. Dần dà cũng không còn ai muốn đi học những loại hình nghệ thuật dân gian nữa, thậm chí chúng còn có nguy cơ vĩnh viễn biến mất trong dòng sông lịch sử.

Biểu diễn múa lân như này mặc dù vẫn có, nhưng phần lớn chỉ có ở các vùng nông thôn xa xôi mới có thể nhìn thấy mà thôi. Thật sự đã rất, rất lâu rồi chưa được xem!

Cố Vãn Thanh nghe vậy thì khó hiểu ngẩng đầu: “Anh nói gì cơ?”

“Không, không có gì…” Lục Lập Hành lắc đầu: “Anh nói là bọn họ múa thật đẹp!”

“Đúng vậy, em cũng cảm thấy thế! Anh nói xem lát nữa chúng ta nên cho họ cái gì đây?”

Múa lân là hoạt động đặc biệt. Ngày lễ ngày tết, đoàn múa lân đi qua nhà ai thì sẽ dừng ở trước cửa nhà đó múa một đoạn, sau đó, chủ nhà sẽ nhét chút đồ ăn, hoặc là chút tiền vào trong miệng lớn của đầu lân. Bây giờ là múa lân ở quảng trường, dĩ nhiên họ sẽ nhận chút gì đó từ khán giả ở đây.

Vừa rồi Cố Vãn Thanh trông thấy có người đã nhét một gói mì ăn liền vào, nhưng trong tay cô ngoại trừ bông hoa Lục Lập Hành vừa mới cho kia ra thì chẳng có cái gì cả!

Lục Lập Hành buồn cười nhìn Cố Vãn Thanh, cho tay vào túi áo một lát, sau đó lấy ra năm tệ đưa cho cô: “Đây, dùng cái này nhét vào đi!”

“A? Nhiều tiền như vậy sao?”

Cố Vãn Thanh còn nhớ mấy tháng trước, cả nhà cũng không bỏ ra nổi năm tệ như này, bây giờ vậy mà lại có thể tiện tay bỏ ra năm tệ cho người khác!

“Ừm, họ là người mang đến vận may cho chúng ta, chẳng những chúng ta mà ngay cả con của chúng ta cũng thế, từng này là đáng giá.”

“Anh nói cũng đúng, phù hộ cho bảo bảo của chúng ta được bình an!”

Nghĩ tới đây, Cố Vãn Thanh lại có cảm giác năm tệ chẳng nhiều chút nào. Chờ tới lúc người múa lân đi tới bên này, cô không chút do dự nhét năm tệ vào trong!

Có lẽ là bởi vì mệnh giá tiền bọn họ cho tương đối lớn, hai người múa lân kia liền vây quanh bọn họ, nhảy trọn vẹn năm phút đồng hồ mới rời đi. Điều này khiến Cố Vãn Thanh càng vui vẻ hơn.

Xem múa lân xong, sắc trời đã hoàn toàn tối.

Không biết là ai bỗng hô to một tiếng; “Đại hội pháo hoa sắp bắt đầu rồi!”

Mọi người lập tức vây quanh quảng trường, tìm một vị trí tốt nhất để xem pháo hoa!

Cố Vãn Thanh cũng sốt ruột giục: “Lập Hành, chúng ta làm sao bây giờ? Đi chỗ nào đây?”

Lục Lập Hành mỉm cười: “Em đi theo anh!”

Nói rồi, hắn liền dắt tay Cố Vãn Thanh đi về một phía!

Cùng lúc này, có một đứa nhỏ 6 tuổi đi tới bên cạnh ông chủ quán hàng trò chơi ném vòng.

Đứa nhỏ cất giọng gọi lớn: “Ba ba, pháo hoa sắp bắt đầu rồi, con và mẹ đi xem pháo hoa đây!”

“Tới đây tới đây, ba ba cho con bánh kẹo.”

“Vâng ạ ~”

Đứa trẻ vui vẻ đi tới bên cạnh ông chủ quán, nhặt bánh kẹo lên, bóc vỏ cho vào trong miệng xong thì muốn quay lại ôm lấy ba ba của mình.

Đúng lúc này, ánh mắt cô bé quét tới hộp thuốc lá trên ghế của ông chủ quán, cô bé liền tò mò cầm hộp thuốc lá lên: “Ba ba, sao thuốc lá của ba ba lại vứt bừa bãi như thế chứ? Mẹ sẽ tức giận đó, a? Ba ba, sao trong hộp thuốc lá này có nhiều tiền thế?”

Ông chủ quán vốn đang bận rộn, nghe vậy thì sững sờ: “Cái gì? Tiền gì cơ?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment