Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 360 - Chương 360 - Em Vui Vẻ Mới Là Quan Trọng Nhất

Chương 360 - Em Vui Vẻ Mới Là Quan Trọng Nhất
Chương 360 - Em Vui Vẻ Mới Là Quan Trọng Nhất

“Trời, trời ạ, ném trúng rồi kìa!”

“Cái này…. Như vậy cũng được sao?”

Cố Vãn Thanh thì vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Lập Hành: “Lập Hành, anh thật là lợi hại!”

Sắc mặt ông chủ quán cũng không tốt chút nào, nhưng vẫn đưa đồ cho Cố Vãn Thanh.

Cố Vãn Thanh cất kỹ chiến lợi phẩm, sau đó chỉ vào chai nước hoa ở hàng thứ ba: “Cái kia, cái kia, em muốn cái kia!”

Lúc này, trong mắt cô đã lấp lánh đầy sao, cô biết là chồng cô không gì không làm được mà!

Một lát sau…

“Trúng, trúng, lại trúng rồi!”

“Cậu trai, trâu bò đấy!”

“Này cũng quá lợi hại rồi!”

“Đỉnh đỉnh đỉnh, thật sự quá đỉnh! Tiếp đi, tiếp đi!”

Lục Lập Hành lại nhìn về phía Cố Vãn Thanh: “Em muốn cái gì?”

Mười phút đồng hồ tiếp theo, Lục Lập Hành đã lấy được ròng rã bảy chiến lợi phẩm. Bên người Cố Vãn Thanh lúc này đã bày đầy đồ vật ông chủ quán đưa cho. Đồ vật còn lại cũng không nhiều.

Lục Lập Hành cuối cùng chỉ chỉ vào con búp bê lớn kia: “Cái này em có muốn không?”

Cố Vãn Thanh nghiêm túc nhìn con búp bê kia một lát, nhẹ gật đầu: “Muốn ạ!”

Sắc mặt ông chủ liền biến thành màu gan heo. Ông sốt ruột đứng dậy: “Cậu trai à, con búp bê này rất lớn, đầu nó lại hình tròn, không có chỗ cho vòng móc vào, cậu phải ném vòng tròn vào chính giữa đầu của nó mới tính là thành công, cậu xác định muốn nhắm vào cái này sao?”

Cũng không phải là ông hẹp hòi, mà thực sự là ông đã quá lỗ vốn rồi. Cộng thêm cả con búp bê kia nữa thì coi như chiều nay làm không công rồi. Ông chủ quán cảm thấy vận khí của bản thân hôm nay chẳng tốt chút nào, sao lại gặp phải một người lợi hại như thế chứ!

Lục Lập Hành liếc mắt nhìn ông chủ quán một cái, phát hiện ông mặc dù nói như vậy nhưng thật ra lại cực kì khách khí, không hề tức giận chút nào.

Hắn cười cười, nói: “Nhưng mà, vợ cháu thích!”

Những người khác đều hô hào theo: “Đúng đấy đúng đấy, người ta muốn gì thì nhắm cái đó thôi, ông chủ, ông nói vậy là có ý gì?”

“Vậy được vậy được, cậu cứ ném đi!”

Lục Lập Hành hạ thấp người xuống, híp mắt nhìn về phía con búp bê lớn kia: “Ừm, ném!”

Nói xong, hắn không chút do dự ném chiếc vòng đi.

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn theo, chờ đón kinh hỉ!

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của tất cả mọi người, chiếc vòng vững vàng rơi vào chính giữa đầu búp bê. Lần này, chẳng những người đứng xem, mà ngay cả ông chủ quán cũng giơ ngón cái lên: “Lợi hại, quả thực lợi hại!”

Mỗi ngày lễ tết, ông chủ quán này đều sẽ ra đây bày quầy bán hàng. Mặc dù đã gặp người ném trúng búp bê lớn, nhưng mà bách phát bách trúng như này là lần đầu tiên ông gặp được.

Ông chủ bội phục đi qua, cầm con búp bê lớn lên, đưa cho Cố Vãn Thanh: “Đây, của cô gái!”

Cố Vãn Thanh ngạc nhiên ôm lấy búp bê lớn: “Cảm ơn ông chủ!”

“Ừm, không cần cảm ơn tôi, cháu nên cảm ơn chồng mình ấy.”

“Cháu biết rồi ạ!” Cố Vãn Thanh vui vẻ đi tới bên cạnh Lục Lập Hành, ôm toàn bộ chiến lợi phẩm giơ lên cho hắn nhìn, nói: “Nhìn này, chúng ta thu được rất nhiều thứ.”

“Ừm, vui không?”

“Vui!”

Một tệ thôi mà mua được nhiều thứ như vậy, đại khái là chuyện vui vẻ nhất hôm nay của cô!

“Vui là được rồi, vậy bây giờ làm gì đây?”

“Ừm, đi ngang bờ sông cho cá ăn đi? Bên kia có rất nhiều cá nhỏ.”

“Được, em đi trước đi, trông thấy bên kia không, Lập Chính và Tuyết Kỳ cũng đang ở đây, em qua đó tìm họ đi, anh thu dọn những vật này xong thì sẽ tới!”

“Được!”

Cố Vãn Thanh liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai người họ: “Hoá ra họ thật sự tới đây, em còn tưởng rằng Lập Chính sẽ ngồi nhà nghiêm túc đọc sách chứ không muốn tới đây cơ!”

Nói rồi, Cố Vãn Thanh ôm lấy búp bê lớn, đi về phía Doãn Tuyết Kỳ. Hôm nay là ngày tết đó, phải tặng Tuyết Kỳ cái gì đó mới được!

Lục Lập Hành thu dọn mấy đồ vật nhận được dưới đất xong, quay đầu lại thì thấy ông chủ quán vẫn còn đang loay hoay với quầy hàng của mình. Bị hắn giày vò như vậy, quà thưởng dưới đất cũng không còn nhiều nữa.

Lục Lập Hành nhấc chân đi tới.

Ai ngờ, ông chủ quán vừa thấy hắn thì suýt chút nữa doạ khóc, vội vội vàng vàng che lại những thứ đồ có giá trị dùng để hút khách.

“Cậu, cậu trai, cậu sao lại quay lại rồi? Không đi cùng vợ sao?”

Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười: “Chú yên tâm, cháu không chơi nữa, cháu là muốn tới giúp chú một chút!”

Nói rồi, Lục Lập Hành đi qua, lấy mấy đồ trước mặt ông chủ quán đi, nhìn quanh một vòng: “Những thứ này bày ở đâu vậy?”

Ông chủ quán thấy Lục Lập Hành là nghiêm túc, yên lặng cảm khái trong lòng: Thằng nhóc này cũng coi như có lương tâm.

Sau đó, ông chỉ chỉ vị trí cho Lục Lập Hành: “Bên kia, bên kia! Cái này để ở đó. Ừm, tốt!”

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu, vừa đặt đồ vừa tuyên truyền cho ông chủ: “Chư vị, ông chủ quán đây là người thành thật chân chất, mọi người cùng vào thử một chút đi! Biết đâu lấy được đồ tốt thì sao? Mọi người nói xem có đúng không?”

Đám người vừa mới nhìn Lục Lập Hành giành chiến lợi phẩm dễ dàng như vậy xong đều bị kích động, nhưng mà sợ bản thân không ném trúng cái gì, cho nên có chút do dự. Lúc này nghe thấy Lục Lập Hành nói như vậy liền hạ quyết tâm:

“Được, cho tôi mười cái!”

“Cho tôi hai mươi cái!”

“Hôm nay tới là vì vui vẻ, ha ha ha, tôi lấy năm mươi cái!”

Đám người tranh nhau, chen lấn trả tiền.

Ông chủ quán thấy vậy liền vui tới mức không ngậm miệng lại được. Dù sao thì không phải ai cũng là Lục Lập Hành mà, vẫn có rất nhiều người ném không chuẩn, chỉ cần có nhiều người chơi, ông liền kiếm được tiền!

Đang thu tiền, ông chủ lại nghe thấy Lục Lập Hành nói: “Ông chủ, lát nữa nhớ để ý thuốc lá của mình đấy! Đừng để bị thiếu”

“A? Được được được, tôi sẽ để ý!”

Lục Lập Hành nói xong liền đặt hộp thuốc lá về chỗ cũ, sau đó mới rời đi!

Ở một bên khác, Cố Vãn Thanh đang đứng đằng sau cách Lục Lập Chính và Doãn Tuyết Kỳ không xa, dường như không dám lại gần!

Thấy vậy, Lục Lập Hành tranh thủ thời gian bước nhanh hơn!

Lục Lập Chính lúc này có chút hoang mang. Hắn ăn xong chè trôi nước liền bị Doãn Tuyết Kỳ kéo tới quảng trường.

Trên quảng trường, người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt. Lục Lập Chính trước đó chưa từng thấy bầu không khí như vậy bao giờ, đối với hắn có chút mới lạ.

Mà một đường đi này, Doãn Tuyết Kỳ vẫn luôn miệng giới thiệu những thứ trên quảng trường với hắn.

Đi một hồi thì tới bên bờ sông nhỏ. Dưới sông có rất nhiều cá nhỏ, màu đỏ màu vàng cũng rất nhiều. Quanh sông cũng có nhiều bạn nhỏ đang cho cá ăn, cảnh tượng vô cùng đẹp mất!

Lục Lập Chính có chút động lòng!

Doãn Tuyết Kỳ đã sớm nhìn ra tâm tư của hắn: “Muốn cho cá ăn à? Để tôi đi mua đồ ăn cho cá!”

Lục Lập Chính vừa định từ chối, muốn nói để mình tự đi mua, dù sao thì ra ngoài cũng không thể để con gái tiêu tiền được! Nhưng lời nói đến bên miệng thì lại nuốt xuống.

Còn Doãn Tuyết Kỳ thì vừa mới quay người đã nhìn thấy Cố Vãn Thanh. Cô ngạc nhiên gọi lớn: “Chị Vãn Thanh, sao chị lại ở đây vậy? Oa, chị lấy con búp bê lớn này ở đâu ra thế, thật là đáng yêu, là anh Lục mua cho chị sao? Anh Lục đâu rồi?”

Doãn Tuyết Kỳ vừa nói vừa ngẩng đầu tìm Lục Lập Hành.

Cố Vãn Thanh cười: “Anh ấy lát nữa sẽ đến!”

Vừa nói, cô vừa đưa búp bê lớn cho Doãn Tuyết Kỳ: “Cái này là quà tặng em!”

“A, em thấy rồi, ở bên kia!” Doãn Tuyết Kỳ vừa nói vừa vui vẻ vẫy tay chào Lục Lập Hành.

Lục Lập Chính nghe thấy, mặt lại đỏ lên….

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment