Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 366 - Chương 366 - Cậu Nợ Tôi Rất Nhiều Tiền, Nhất Định Phải Trả Đấy

Chương 366 - Cậu Nợ Tôi Rất Nhiều Tiền, Nhất Định Phải Trả Đấy
Chương 366 - Cậu Nợ Tôi Rất Nhiều Tiền, Nhất Định Phải Trả Đấy

“Biết rồi biết rồi!” Lục Lập Chính gật đầu liên tục.

Doãn Tuyết Kỳ lúc này mới quay người, vui vẻ kéo theo vali lên xe.

Xe còn chưa đi, một mình Lục Lập Chính còn đứng đó đã cảm thấy có chút nhàm chán. Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cầm phong thư lên, quyết định mở ra xem!

Đúng lúc này, hắn nghe thấy giọng Doãn Tuyết Kỳ vang lên ở cạnh cửa sổ xe: “Lục Lập Chính, cậu định làm gì đấy? Đã bảo là xe đi rồi mới được xem cơ mà?”

Lục Lập Chính khó hiểu nhìn lên: “Chị… Chị sao lại….”

“Đây chính là chỗ ngồi của tôi, sao?”

“Không có gì, được rồi, em không xem!”

“Ừm, thế còn tạm được!”

Doãn Tuyết Kỳ liền ghé đầu lên cửa sổ, câu được câu không trò chuyện với Lục Lập Chính.

Động cơ xe cuối cùng cũng khởi động, Doãn Tuyết Kỳ lúc này mới vội vàng nói: “Lục Lập Chính, tôi phải đi rồi!”

“Ừm, đi đường bình an.”

“Nghỉ hè gặp lại!”

“Được!”

“Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Xe chạy càng ngày càng xa, Lục Lập Chính đã không còn nhìn thấy Doãn Tuyết Kỳ nữa. Nhưng hắn có thể cảm giác được, chắc hẳn cô vẫn đang dựa vào cửa sổ xe vẫy tay với hắn.

Lục Lập Chính đứng tại chỗ hồi lâu, đến khi không còn nhìn thấy xe nữa.

Lúc này, hắn mới mở phong thư ra. Vừa mở ra, hắn liên ngây người.

Trong phong thư lại chứa một chồng tiền dày.

Số tiền này, Lục Lập Chính cũng rất quen mắt, chính là số tiền lúc trước hắn cho Doãn Tuyết Kỳ. Sao cô lại trả tiền lại cho hắn rồi?

Lục Lập Chính khó hiểu.

Nhìn thấy một mảnh giấy kẹp ở trong phong thư, hắn liền lấy ra, mở ra xem. Trên tờ giấy, từng nét chữ xinh đẹp đập vào mắt hắn: “Bạn học Lập Chính, tiền này tôi cũng không cần đến, coi như tôi cho cậu mượn, cộng thêm chỗ lần trước tôi cho cậu mượn nữa, tổng lại cậu đang nợ tôi rất nhiều tiền, nhớ phải trả lại tôi đấy, tôi ở thủ đô chờ cậu.”

Cuối cùng là hình mặt cười lớn.

Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy hình mặt cười này, Lục Lập Chính lại không tự chủ vô thức nở nụ cười. Hắn nhìn về phía chiếc xe vừa rời đi, lẩm bẩm: “Được, nhớ rồi!”

Cất phong thư và tiền vào một chỗ, Lục Lập Chính lúc này mới quay người rời đi. Hắn cũng nên trở về rồi, phải lên lớp cho bọn nhỏ nữa. Sau hôm nay chính là ngày tựu trường, lúc về còn phải đọc sách cho thật tốt, nỗ lực kiếm tiền, sau đó trả tiền.

Hôm nay, Lục Lập Hành cũng đi từ sớm để xem bài biện, sau đó mua một đống lớn đồ ăn về nhà.

Gần đây khẩu vị Vãn Thanh hơi lớn, nhìn người có chút đầy đặn hơn trước. Nhưng phần đầy đặn này lại rất vừa phải, trước đây Cố Vãn Thanh thực sự quá gầy.

Về nhà, làm xong cơm, Lục Lập Hành liền ngồi cùng Cố Vãn Thanh ở trong sân, chờ mọi người trở về.

Lục Lập Hành thỉnh thoảng còn đùa với hai bảo bảo trong bụng Cố Vãn Thanh.

Có lẽ là bởi vì đã khá lớn, các bảo bảo trong bụng đã có thể tương tác với Lục Lập hành được rồi. Hắn dùng tay chọc chọc bọn chúng, bọn chúng liền duỗi bàn tay nho nhỏ đáp lại ở trong bụng, dường như đang vỗ tay với Lục Lập Hành vậy. Mỗi lần như vậy đều khiến cho Lục Lập Hành cực kì vui vẻ.

“Vãn Thanh, anh rất chờ mong được nhìn thấy hai đứa nhỏ.” Lục Lập Hành lòng mềm nhũn nói.

“Không sao, rất nhanh nữa thôi! Chúng nó xem ra cũng rất chờ mong được nhìn thấy anh đấy.”

“Ha ha, chỉ mong vậy thôi.”

Hai người đang nói chuyện thì bỗng thấy Lục Lập Chính dáng vẻ như du hồn bay vào. Bộ dáng kia có vẻ như là hoàn toàn không nhìn thấy hai người.

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh liếc nhau một cái, vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

Phải biết rằng Lục Lập Chính từ trước tới nay vẫn luôn cực kì hiểu chuyện lễ phép. Về nhà, chuyện đầu tiên làm chính là chào hỏi bọn họ, sau đó xem xem có thể làm việc giúp đỡ bọn họ chút gì hay không. Hôm nay hắn lại có chút khác thường!

“Lập Chính, em làm sao vậy?”

“A? Không có gì ạ, anh hai, chị dâu, em vào đọc sách đây!”

Nói xong, Lục Lập Chính chạy thẳng vào trong phòng, lấy sách giáo khoa ra xem.

Lục Lập Hành càng khó hiểu hơn: “Không phải ngày mai mới khai giảng sao?”

Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy nó đây là…”

Chờ Lục Kiến Châu, Trần Thu Linh và Trần Thu Sơn trở về rồi, Lục Lập Hành mới đi gọi Lục Lập Chính ăn cơm.

Lục Lập Chính lại như du hồn đi ra.

Suốt bữa cơm, hắn không nói một câu nào, ngay cả Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh cũng nhìn ra sự khác lạ này: “Lập Chính, con làm sao vậy? Bị bệnh à?”

“Không, cha mẹ, con ăn xong rồi, con đi đọc sách đây, lát nữa mọi người ăn xong thì cứ gọi con xuống rửa bát.”

Nói xong, không đợi mấy người kịp phản ứng gì, Lục Lập Chính đã vội vàng đứng dậy định trở về phòng.

Lục Lập Hành: ???

Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều không biết là có chuyện gì xảy ra.

Bỗng nhiên, đầu Cố Vãn Thanh nảy ra một cái: “Lập Chính.”

“Dạ? Chị dâu, có chuyện gì vậy ạ?”

“Tuyết Kỳ hôm nay cũng khai giảng rồi à?”

“Đúng vậy, chị ấy đã đi rồi.”

“À…” Cố Vãn Thanh lúc này đã bừng tỉnh đại ngộ: “Em tranh thủ thời gian đi đọc sách đi!”

“Vâng.”

Lục Lập Chính lúc này mới đi vào phòng.

Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh vẫn mờ mịt: “Này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?’

Lục Lập Hành đã hiểu ra mọi chuyện, vừa xới cho Lục Kiến Châu thêm chén cơm nữa, vừa nói: “Cha mẹ đừng để ý tới nó, biết chú tâm học tập là tốt, cha mẹ, hai người ăn nhiều chút đi.”

“Được, được rồi!” Hai ông bà cũng nhanh chóng ném chuyện kia ra sau đầu.

Ngày hôm sau, Lục Lập Chính dậy thật sớm để đi học.

Trong thôn, Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà cùng Đại Hoàng cũng đưa Lục Thiên Thiên tới trường học.

Tiếp đó, tất cả mọi người đều cố gắng làm việc.

Tiệm cơm của Lục Lập Hành đã dần tiến vào quỹ đạo, khách tới càng ngày càng nhiều. Mọi người đều đang mong ngóng chờ tiệm cơm mới xây dựng. Khu trung tâm mua sắm Hoài Nam cũng nhờ vậy mà việc làm ăn càng ngày càng tốt lên.

Lục Lập Hành cũng kiếm được 5 vạn tệ chỉ trong hơn một tháng trời.

Có thêm tiền trong tay, giờ hắn cơ bản đã đủ tiền mua xe rồi.

Đầu tháng ba, hoa dại ven đường cũng dần nở.

Tiệm mì mới của Lục Lập Hành cũng đã trùng tu xong.

Hắn để Tôn Đại Lợi phụ trách tuyển nhân viên, tiến hành một hệ thống đào tạo nhân viên cho tiệm, dự định cuối tháng sẽ bắt đầu.

Mà mấy ngày nay, bụng Vãn Thanh đã lớn tới mức khiến cô gần như bất động. Ngày nào cô cũng ngồi trong sân phơi nắng.

Ngày dự sinh là ngày 10 tháng 3.

Lục Lập Hành vốn định để Cố Vãn Thanh nằm viện, nhưng bác sĩ ở viện bảo vệ sức khoẻ mẹ và bé lại nói vì cô hậu kỳ điều dưỡng tốt, cộng thêm hai đứa nhỏ trong bụng cũng khoẻ mạnh, trưởng thành rất tốt, không cần phải nằm viện. Tới gần ngày, khi nào bụng bắt đầu thấy đau thì đến viện là được!

Lục Lập Hành bất đắc dĩ đành phải chú tâm trông coi Cố Vãn Thanh mỗi ngày.

Hôm nay, Trần Thu Linh ở nhà, Lục Lập Hành liền dặn dò Cố Vãn Thanh một hồi lâu trước khi đi ra ngoài!

Cố Vãn Thanh cười: “Anh đi đi, em không sao, không phải lo lắng, anh thật ra không cần phải ngày nào cũng ở nhà trông em như thế!”

“Như vậy sao được? Bây giờ em như vậy, nhất định phải có người trông nom mỗi ngày, có điều anh bây giờ có chút chuyện gấp, anh sẽ quay lại ngay, mẹ, mẹ trông nom Vãn Thanh tốt nhé.”

“Được, yên tâm đi, không thành vấn đề!” Trần Thu Linh vui vẻ đáp ứng.

Lục Lập hành lúc này mới ra cửa. Hắn chạy xe đến thẳng chỗ mua đồ cho mẹ và bé…

Vãn Thanh có lẽ không tới mấy ngày nữa sẽ sinh rồi! Mặc dù rất chờ mong được nhìn thấy các bảo bảo, nhưng mà Lục Lập Hành cảm thấy nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ rồi mới có thể chào đón chúng tới thế giới này được…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment