Lục gia!
Lục Lập Hành đi rồi, Trần Thu Linh tò mò nhìn về phía Cố Vãn Thanh: “Vãn Thanh, Lập Hành nôn nôn nóng nóng ra ngoài như vậy làm gì thế?”
“Anh ấy nói là bận gì đó!”
“Bây giờ là lúc nào rồi mà còn bận bịu cái gì chứ? Tiểu Hành bị sao thế? Vãn Thanh, con đừng sợ, chờ nó trở về rồi mẹ sẽ dạy dỗ nó!”
“Không cần, không cần đâu mẹ, là con để anh ấy đi ra ngoài, mấy ngày nay anh ấy cứ ở nhà chăm con suốt, nếu không phải có chuyện gì quan trọng thì cũng sẽ không vội vàng ra ngoài vậy đâu!”
“Ai, bận rộn đi nữa cũng không quan trọng bằng con được, con đừng có quản, mẹ đã quyết định rồi!” Trần Thu Linh rót cho Cố Vãn Thanh chén nước, nói.
Sau đó, bà lại đi giặt quần áo cho cô.
Cố Vãn Thanh thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không biết nói cái gì.
Cô cứ như vậy ngồi trong sân hai giờ, Trần Thu Linh cũng trông nom chăm sóc cô hai giờ.
Mặt trời đã dần xuống núi!
Cố Vãn Thanh bỗng cảm thấy muốn đi vệ sinh, cô chật vật nắm lấy ghế, chuẩn bị đứng dậy!
Đúng lúc này, phía cửa ra vào vang lên tiếng mở cửa, đồng thời, giọng nói của Lục Lập Hành cũng vang lên: “Vãn Thanh, anh về rồi đây!”
Còn chưa trông thấy Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh đã nở nụ cười đáp lại: “Trở về rồi à? Có mệt lắm không…”
Lúc nói chuyện, cô đã đứng lên được một nửa, nhưng đúng lúc này, sắc mặt cô đột nhiên biến đổi. Ở dưới hạ thân không biết có cái gì bỗng chảy ra. Loại cảm giác này không giống như là đi tiểu. Nhớ tới lời dặn của bác sĩ trước đó, khuôn mặt Cố Vãn Thanh nháy mắt trắng bệch!
Lục Lập Hành vừa trở về đã nhìn thấy một màn như vậy.
Hắn vốn là đang cười, một đường về nhà vẫn luôn nghĩ mãi nên làm thế nào mới cho Vãn Thanh một kinh hỉ được. Nhưng vừa trông thấy sắc mặt của Cố Vãn Thanh, Lục Lập Hành cũng hoảng hốt: “Vãn Thanh, em làm sao vậy?”
Trong phòng, Trần Thu Linh nghe thấy giọng Lục Lập Hành cũng hùng hùng hổ hổ đi ra.
“Tiểu Hành, con có chuyện gì thế hả? Sao lại đi ra ngoài? Tình huống bây giờ của Vãn Thanh sao có thể xa con được, con muốn làm gì thì cứ gọi mẹ, mẹ có thể giúp con làm…”
Nhưng mà, bà mới nói được một nửa, đã nghe thấy tiếng Cố Vãn Thanh nói: “Em giống như sắp sinh rồi….”
Lộp bộp!
Hai túi đồ lớn trên tay Lục Lập Hành rơi bụp xuống đất.
“Cái… Cái gì?”
Nụ cười của Lục Lập Hành cứng đờ trên mặt, đồng thời giọng nói cũng run rẩy theo!
Trần Thu Linh cũng vội vàng chạy tới: “Gì? Cái gì? Sắp sinh? Vãn Thanh, Vãn Thanh, giờ con thế nào rồi? Cảm thấy thế nào? Ai nha, Tiểu Hành, mau mau tới đây! Vãn Thanh, con đừng, con trước đừng đứng, mẹ đi tìm bà đỡ, mẹ, mẹ, mẹ, mẹ….”
Mặc dù đã từng sinh bốn đứa bé, nhưng Trần Thu Linh vẫn rất khẩn trương! Này, cái này… Này chính là thai sinh đôi đấy! Từ trước tới giờ bà chưa từng gặp tình huống như vậy. Hơn nữa, lúc trước khi bà sinh con đều là tìm bà đỡ ở quên để sinh. Đầu óc Trần Thu Linh trống rỗng, cho nên vô thức nhớ tới cái này.
Nhưng đúng lúc bà vừa quay đi thì bị Lục Lập Hành giữ chặt lấy! Trần Thu Linh quay lại, đập vào mắt là khuôn mặt trắng bệch của Lục Lập hành: “Đừng đi, mẹ, mẹ ra cửa cầm mấy thứ kia vào đi, chúng ta đưa Vãn Thanh tới bệnh viện!”
Lục Lập Hành ép mình tỉnh táo, kìm nén sự hoảng hốt trong lòng, nhưng giọng nói vẫn không quá vững vàng!
“A, đúng đúng đúng, đi bệnh viện, nhìn mẹ hồ đồ kìa, cái gì? Cầm cái gì cơ?”
“Là mấy cái kia!”
“Đấy là cái gì?”
“Mẹ cứ cầm theo là được!”
Lục Lập Hành sốt ruột nói, một bên đỡ lấy Cố Vãn Thanh: “Vãn Thanh, đừng sợ, chúng ta đi bệnh viện, nhanh thôi!”
“Ừm, ừm! Em, em không sợ!”
Lúc này, từng cơn đau ngắn bắt đầu ập tới, nhưng nghe thấy giọng nói của Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh dường như cũng không có sợ đến vậy!
Ngay đằng sau nhà bọn họ chính là viện bảo vệ sức khỏe mẹ và bé. Lục Lập Hành trực tiếp đỡ Cố Vãn Thanh đi tới bệnh viện bên kia.
Cửa bệnh viện vừa mở ra, Lục Lập Hành cũng không quản nhiều, lập tức hô to với mấy y tá đang đi tới đi lui trong bệnh viện: “Bác sĩ, bác sĩ, có xe đẩy không? Vợ tôi sắp sinh rồi!”
Cố Vãn Thanh đã tới bệnh viện này rất nhiều lần, bởi vì cả cô và Lục Lập Hành ngoại hình đều rất đẹp, cho nên trong nhóm y tá này có rất nhiều người biết hai người.
Lúc này, mấy y tá cũng bối rối theo: “Có có có, mọi người đừng gấp, đến rồi đến rồi!”
Hai y tá sốt ruột đẩy xe tới!
Lục Lập Hành đỡ Cố Vãn Thanh lên trên xe, sau đó nhanh chóng tiến vào phòng khám!
Bác sĩ vẫn luôn phụ trách Cố Vãn Thanh là một bác sĩ họ Đường, tên là Đường Thiếu Phân. Lúc này, bà cũng vội vàng chạy tới.
Cố Vãn Thanh vừa nhìn thấy bà, suýt chút nữa liền khóc.
“Bác sĩ Đường, có chuyện gì xảy ra vậy, cháu còn chưa đến ngày dự sinh mà!”
Đường Thiếu Phân vừa kiểm tra cho cô, vừa nói: “Tuần sau mới tới ngày dự sinh của cháu, nhưng mà trẻ con ra đời sớm mấy ngày là chuyện rất bình thường, đừng nhúc nhích, để cô kiểm tra cho cháu!”
“A, à, vâng ạ!”
Cố Vãn Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay siết chặt cũng dần buông lỏng. Cô còn đưa tay nắm chặt lấy tay Lục Lập Hành, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Lục Lập Hành nhìn mà cực kì đau lòng! Rõ ràng vừa rồi cô còn lo lắng muốn chết, nhưng lại vẫn như cũ quan tâm nói với hắn, không cần lo sợ. Cô đang dùng phương thức của mình để an ủi hắn.
Lục Lập Hành cũng nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Cố Vãn Thanh: “Đừng lo lắng, có anh ở đây!”
“Ừm.” Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu.
Đường Thiếu Phân nghiêm túc kiểm tra cho Cố Vãn Thanh xong, sau đó mới đứng dậy nói với Lục Lập Hành: “Không có vấn đề gì, hai đứa nhỏ đều rất khoẻ mạnh, là đến kỳ sinh nở bình thường thôi. Tiếp theo còn phải làm mấy kiểm tra nữa, cậu đi cùng đi, còn nữa, cậu trai, có chuyện này tôi phải nói với cậu.”
Lục Lập Hành vội vàng nói: “Cô cứ nói ạ.”
Thấy hắn lễ phép như vậy, Đường Thiếu Phân nghiêm túc hỏi: “Bởi vì vợ cậu mang song thai, cũng không phải chuyện dễ dàng, cậu hiểu ý tôi chứ? Dựa vào năng lực của phụ nữ không thôi thì có thể sẽ xảy ra vấn đề, cho nên chúng tôi đề nghị trực tiếp mổ! Mặc dù hơi đắt một tí, nhưng cũng tốt hơn đối với cả mẹ lẫn trẻ.”
Ở thời đại này, người sinh mổ cũng không nhiều, phần lớn người vẫn sinh ở tại nhà của mình. Cho dù là tới bệnh viện thì hầu hết mọi người cũng yêu cầu sinh thường. Trong quan điểm của bọn họ, sinh thường thì con cái sẽ thông minh và khỏe mạnh hơn.
Chính vì vậy cho nên Đường Thiếu Phân sợ rằng Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh cũng có tư tưởng như vậy. Vì thế nên bà cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần hết sức thuyết phục hai người rồi!
Ai ngờ Lục Lập Hành lại nói thẳng: “Mổ! Cháu nghe cô, Vãn Thanh cũng nghe mọi người, có điều, bác sĩ à, cháu có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì? Cậu cứ nói.”
Đường Thiếu Phân nghe xong câu trả lời của Lục Lập Hành thì nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần hai người họ nguyện ý, cả mẹ và trẻ đều sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
“Mổ có đau lắm không? Cháu không muốn Vãn Thanh bị đau.”
Nếu là đẻ thường thì sẽ rất rất đau! Lục Lập Hành đơn giản không dám tưởng tượng.
Đường Thiếu Phân khẽ giật mình, vội vàng lắc đầu: “Không không không!”
Cậu nhóc này thế mà còn tự tìm hiểu chuyện này rồi.
“Nhưng mà sẽ có chút tốn tiền, cái này tôi muốn nói rõ với cô cậu trước.”
“Không sao cả, mổ.” Lục Lập Hành chém đinh chặt sắt nói: “Chỉ cần đối với cô ấy và hai đứa nhỏ tốt thì đều đáng giá cả!”
Đường Thiếu Phân gật đầu: “Tốt, còn có chuyện này, tôi nhìn thấy mọi người tay không tới đây, sinh con cần rất nhiều thứ, như này không được, cậu trước đi mua đồ đi, lát nữa tôi sẽ nói cho cậu biết cần phải mua gì…”
------
Dịch: MBMH Translate