Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 372 - Chương 372 - Đó Là Vợ Và Con Tôi, Tôi Không Đau Lòng Họ Thì Ai Đau Lòng

Chương 372 - Đó Là Vợ Và Con Tôi, Tôi Không Đau Lòng Họ Thì Ai Đau Lòng
Chương 372 - Đó Là Vợ Và Con Tôi, Tôi Không Đau Lòng Họ Thì Ai Đau Lòng

Trần Thu Linh cũng tới gần, muốn an ủi Cố Vãn Thanh: “Vãn Thanh à, họ nói đúng đấy, trẻ sơ sinh phải đợi thêm hai ba tháng mới phát triển hoàn thiện được, Tiểu Hành hồi mới sinh còn xấu hơn chúng nó nhiều, mẹ cũng lo lắng lắm, con xem nó bây giờ mà xem, lớn lên đẹp trai như vậy!”

Lục Lập Hành nghe vậy liền có chút bất đắc dĩ: “Mẹ ~”

“Ha ha, mẹ không nói, mẹ không nói nữa!”

Cố Vãn Thanh nghiêng đầu sang chỗ khác, nghiêm túc nhìn Lục Lập Hành, trong lòng cũng ổn định hơn nhiều: “Như vậy sao, cái kia… Vậy được rồi!”

Vậy cô cũng đành miễn cưỡng chấp nhận thôi! Dù sao cũng lại không nhét vào lại được không phải à? Nhưng nhất định phải nuôi hai đứa nó lớn lên thật đẹp mới được!

Cố Vãn Thanh thầm nghĩ.

Chỉ chốc lát sau đã có mấy người đi vào phòng bệnh. Hai đứa nhỏ được đặt nằm bên cạnh Cố Vãn Thanh.

Lục Kiến Châu vốn cũng lo lắng đi theo, nhưng lại bị Trần Thu Linh đuổi ra ngoài.

“Tiểu Hành, cơm của Vãn Thanh mẹ đặt ở bên cạnh, lát con cho Vãn Thanh ăn một ít đi, có chuyện gì thì gọi điện cho chúng ta, mẹ đi gọi điện báo tin vui cho anh trai với chị dâu con! Hai đứa nó chắc lo lắng lắm!”

“Vâng, vâng, con biết rồi mẹ.”

Trần Thu Linh nhanh chóng kéo Lục Kiến Châu rời đi.

Ra ngoài cửa, Lục Kiến Châu vô cùng bất mãn: “Bà làm cái gì vậy hả?”

“Cái ông này, ông không thấy chúng ta ở đó là đang cản trở chúng nó à, cứ để Tiểu Hành làm đi, tôi thấy nó rất vui vẻ, như vậy cũng giúp Vãn Thanh thoải mái hơn chút, ông mau đi về làm việc kiếm tiền mua sữa bột cho cháu trai cháu gái mình đi, Vãn Thanh quá gầy, sữa chắc chắn không đủ cho chúng nó uống, hai cái miệng cơ mà, tôi gọi cho Ngọc Hà, đợi buổi tối chúng ta lại tới thăm bảo bảo sau.”

“Cũng đúng, ai, nhưng mà tôi còn chưa nhìn cháu mình đủ mà!”

Lục Kiến Châu mặc dù nói như vậy nhưng vẫn tăng nhanh tốc độ đi ra ngoài. Tiếp theo cần có người chăm sóc Cố Vãn Thanh và bảo bảo, có Lục Lập Hành rồi, ông ở đây quả thật có chút dư thừa. Vẫn là nên đi làm kiếm tiền thôi!

Hai người đi rồi, Lục Lập Hành mới kéo cái đệm dài ra.

“Chị y tá, là cái này sao?”

“Đúng đúng, chính là cái này, tới tới tới, tôi dạy cậu cách trải đệm, vợ cậu bây giờ cần thông khí, điều chỉnh trạng thái cơ thể, chờ khi nào thông khí xong mới được ăn cơm, cậu biết chưa? Trước khi thông khí cậu có thể giúp cô ấy vận động một chút, sẽ rất hữu ích.”

Nói rồi, cô y tá liền đi vén chăn mền. Lục Lập Hành cũng nghiêm túc nghe lời.

Cố Vãn Thanh vô thức run một cái, cô có chút không quen, nhưng cử động này lại chọc cười y tá: “Ha ha, đây là chồng em, không phải người ngoài, em sợ cái gì? Cậu ấy phải học nhiều một chút mới có thể chăm sóc cho em được!”

Lục Lập Hành cũng cười nói: “Đúng vậy, anh thế nhưng là chồng của em đấy! Đừng sợ!”

Cố Vãn Thanh lúc này mới nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, cô liền dứt khoát nhắm mắt lại.

Chăn mền được xốc lên, cô y tá nghiêm tốt giảng giải cách điểm huyệt.

Lục Lập Hành nghe rất nghiêm túc.

Chuẩn bị xong xuôi rồi, hắn liền giúp cô đắp chăn. Nhưng trong tích tắc này, khóe mắt Lục Lập Hành quét qua chỗ vết mổ trên bụng Cố Vãn Thanh. Trên đó vẫn còn đang được bọc băng gạc, không dùng đầu nghĩ cũng biết vết mổ kia dữ tợn tới mức nào.

Cố Vãn Thanh ý thức được Lục Lập Hành đang nhìn cái gì, cô vô thức dùng tay che lại: “Đừng, đừng nhìn, xấu…”

Lục Lập Hành lắc đầu, nhẹ nhàng gỡ taycoo ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí đắp chăn cho cô: “Không xấu, đây là vinh dự, Vãn Thanh, không hề xấu chút nào, em đừng lộn xộn, sẽ làm mình bị thương đấy.”

Cố Vãn Thanh lúc này mới nhẹ gật đầu.

Lục Lập Hành cẩn thận từng li từng tí đỡ cô tựa vào bên giường: “Tốt, tới, anh giúp em vận động một chút, nhanh chóng thông khí mà còn ăn chút gì đó, mẹ nấu cháo cho em, cháo ninh rất lâu, chắc chắn là rất ngon.”

“Được…” Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu.

Không thể làm động tác lớn, cô chỉ cần thận từng li từng tí vận động tay chân. Vận động một hồi, Cố Vãn Thanh đã hơi mệt.

Cô liền nghiêng người dựa vào giường, nói: “Anh đi tắm cho các con đi, em nghỉ một lát.”

“Ừ!”

Lục Lập Hành đắp kín chăn cho cô, cùng y tá mỗi người ôm một đứa nhỏ đi tới nơi tắm cho trẻ.

Cô y tá giảng giải cách tắm rất nghiêm túc, Lục Lập Hành cũng học rất nghiêm túc.

Điều Lục Lập Hành cảm thấy thần kỳ là, hai người tắm cho hai đứa nhỏ một hồi lâu mà cả hai đứa đều không hề tỉnh.

Lục Lập Hành có chút lo lắng; “Chúng nó như này liệu có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì, trẻ nhỏ cần ngủ nhiều, suốt ngày trừ ăn ra thì cũng chỉ có ngủ thôi, như vậy mới lớn nhanh được, lát nữa đói là sẽ tỉnh dậy thôi!”

Lục Lập Hành lúc này mới nhẹ gật đầu.

Quả nhiên, sau khi tắm xong, hai đứa nhỏ lần lượt tỉnh lại, anh trai còn nhét bàn tay nhỏ của mình vào miệng mà mút mút liên tục, em gái thì há miệng khóc lớn!

Lục Lập Hành nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

“Này, haha… Đi thôi, chúng ta đi cho chúng nó bú, chờ hai đứa nhỏ uống sữa xong rồi cậu phải đi đóng tiền viện phí, làm giấy khai sinh sau đó cho chúng đi tiêm phát sinh, trẻ nên tiêm vắc xin từ sớm mới được.”

“Vâng, cảm ơn chị!”

Cô y tá hướng dẫn rất chân thành, Lục Lập Hành cũng rất tận tâm nghe.

Cô y tá thấy vậy cũng không nhịn được mà cảm khái: “Cậu trai trẻ, không nghĩ cậu lại nghiêm túc như vậy, cậu không biết đâu, bệnh viện chúng tôi có rất nhiều đàn ông tới lúc vợ sinh nở nhưng lại đều không chăm sóc vợ mình được bao nhiêu, có người còn thậm chí vì tiết kiệm tiện mà còn không cho vợ sinh ở bệnh viện, ai.”

Ở thời đại này, chuyện như vậy quả thực rất nhiều.

Lục Lập Hành cũng không phản bác. Dù sao thì nếu như đã không được sống lại một kiếp này thì hắn đại khái cũng chính là một trong số những thằng đàn ông đó: “Đó là vợ con tôi, tôi không đau lòng họ thì đau lòng ai!”

Lúc hắn mang theo hai bảo bảo đi vào phòng bệnh, Cố Vãn Thanh vẫn còn đang ngẩn người. Trông thấy hai người tiến vào, cô mới phản ứng lại, miễn cưỡng cười cười: “Trở về rồi đấy à?”

“Ừm, hai đứa nhỏ rất ngoan, có điều hình như đói rồi!”

Lục Lập Hành đưa anh trai tới trước mặt Cố Vãn Thanh.

Anh trai lúc này vẫn còn đang nhắm mắt, nghiêm túc mút tay mình. Có điều sau khi tắm xong, ngược lại nhìn đẹp mắt hơn không ít.

Cố Vãn Thanh nhìn mà cười nhẹ: “Sao lại mút tay thế này?”

“Anh đã nói rồi mà, nó đói, đại khái cần bú sữa.”

Cố Vãn Thanh nghe xong liền cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình một cái.

“Cái này… Là muốn em cho ăn sao?”

Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ của Cố Vãn Thanh, không khỏi nở nụ cười. Quả nhiên là một lần mang thai ngốc ba năm.

“Ừm, đúng vậy…”

Cô y tá bên cạnh cũng cười: “Ha ha, bây giờ em chính là mẹ của đứa nhỏ, hay là còn muốn đổi thân phận nữa? Em đấy, cho các con thử sữa mình một chút đi nào. Nếu thực sự không được thì để ba mấy đứa nhỏ hỗ trợ, nếu vẫn không được nữa thì cho hai đứa uống sữa bột! Trẻ sơ sinh uống sữa bột cũng được.”

Mặt Cố Vãn Thanh liền hồng lên: “Còn phải để ba đứa nhỏ tới sao?”

Không phải là tới trước mặt mọi người như này chứ? Cái này… Hay vẫn là để bọn nhỏ tự tới đi?

“Đúng vậy, đừng lo, không sao cả, không chừng chúng nó bú một cái em liền thông khí đấy?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment