Cố Vãn Thanh miễn cưỡng nhẹ gật đầu, cô vẫn còn chưa quen được với việc mình đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi. Cho con bú đối với cô mà nói vẫn là chuyện cực kì ngượng ngùng.
Cô y tá đưa anh trai tới: “Tới tới tới, anh trai tới trước! Anh trai sức lớn, xem xem có được hay không!”
Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu.
Anh trai mềm mềm đáng yêu cứ như vậy bị ôm vào trong ngực Cố Vãn Thanh. Có lẽ là ngửi được mùi của mẹ, nó lung lay đầu nhỏ, sau đó nhanh chóng rút tay trong miệng ra, dùng sức dụi dụi đầu vào ngực Cố Vãn Thanh. Bộ dáng kia giống như là sắp chết đói vậy.
Cố Vãn Thanh cắn răng, đưa tay kéo áo lên!
Ý thức được Lục Lập hành vẫn còn đang nhìn mình, cô vội vàng nói: “Anh, trước tiên anh quay đầu đi!”
Cô y tá cười không ngậm miệng được: “Ha ha, vợ cậu thẹn thùng kìa, cậu trai, trước cậu ra chỗ khác đi, thực sự không được thì tôi sẽ gọi cậu sau!”
“Vâng, được!”
Lục Lập Hành sờ sờ mũi, luôn cảm thấy bây giờ Cố Vãn Thanh cũng rất giống một đứa nhỏ, vô cùng đáng yêu!
Trong ngực hắn vẫn còn ôm con gái, con gái hắn cũng liên tục cố dùng đầu chui vào trong ngực hắn.
Lục Lập Hành đành phải nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể nhỏ nhỏ của con gái, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Vãn Vãn, ba không có sữa đâu, con đợi lát nữa, chờ anh trai mở đường cho con đã.”
Đứa nhỏ bĩu môi, dáng vẻ nhìn như sắp khóc đến nơi.
Cố Vãn Thanh lúc này cũng nhanh chóng kéo áo lên, đưa ngực về phía con trai.
Anh trai cũng là đứa trẻ thông minh, nhanh chóng tìm được đúng vị trí, há miệng ngậm một cái.
Theo bản năng, đứa nhỏ dùng miệng mút mút liên tục, thế nhưng mút một hồi lâu cũng không có giọt sữa nào chui ra! Đứa nhỏ cũng gấp đến khóc luôn rồi.
Cô y tá cũng lo lắng nhìn: “A, không được sao?”
Cố Vãn Thanh cũng gấp, nhìn dáng vẻ của con trai, cô đau lòng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cô y tá nói: “Để đứa em gái thử chút xem nào!”
Nói rồi, cô ra ôm lấy em gái, trao đổi vị trí với anh trai của nó.
Vừa bị đổi chỗ xong, anh trai liền khóc lớn! Em gái thông minh cũng bắt đầu dùng miệng bú sữa.
Chỉ là…. Lần này vẫn như cũ chẳng có giọt sữa nào rơi xuống!
Cố Vãn Thanh nhíu chặt mày: “Vẫn không có, làm sao bây giờ?”
Cô y tá cũng thở dài: “Không được rồi, hay là để chồng em thử chút đi?”
Lục Lập Hành lúc này cũng không để ý được quá nhiều nữa, dứt khoát xoay người lại. Tiếng khóc của bọn nhỏ càng lúc càng to khiến lòng hắn cũng như lửa đốt.
“Hay là trước cho chúng nó uống sữa bột đi? Tôi sợ thân thể Vãn Thanh vẫn còn chưa hồi phục…”
“Thử trước một chút rồi lại nói, không ra sữa được thì về sau vợ cậu cũng sẽ khó chịu, cậu đi thử xem! Thực sự không được thì cũng chỉ có thể cho hai đứa uống sữa bột thôi.”
“Được!” Lục Lập Hành nhẹ gật đầu.
Hắn nhìn về phía Cố Vãn Thanh. Cố Vãn Thanh vẫn còn đang kéo áo cao lên, thấy Lục Lập Hành nhìn qua, cô bối rối cúi thấp đầu xuống. Dù sao thì nơi này cũng có người ngoài!
Cảnh tượng này…. Thật đúng là….
Cô y tá thấy vậy liền gấp lên: “Ai nha, em gái, đừng thẹn thùng, đừng thẹn thùng, đây là chồng em, em sợ cái gì, dần dần làm quen là được rồi, tới tới tới, cậu mau nhanh lên!”
Lục Lập Hành vẫn còn đang nhìn Cố Vãn Thanh, hắn đang chờ cô quen dần, có người ngoài ở đây, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, chắc chắn là rất khó chịu. Nếu như cô thật sự không đồng ý, Lục Lập Hành quyết định trước tiên đành để hai đứa nhỏ chịu uỷ khuất một chút, chờ tới lúc không người rồi nói sau!
Đang nghĩ ngợi, hắn liền thấy Cố Vãn Thanh hạ quyết tâm.
Cô nhắm mắt, ưỡn ngực lên, bộ dáng thấy chết không sờn: “Tới đi!”
Phải nhân lúc y tá còn ở đây để giải quyết xong mọi chuyện mới được, nếu không sau đó xảy ra vấn đề gì,cô cũng rất lo lắng.
Lục Lập Hành ngạc nhiên nhìn cô, vậy mà cô lại chủ động như vậy!
Nghĩ như thế, Lục Lập Hành cũng khom người xuống.
Cô y tá đứng bên cạnh vừa quan sát vừa dặn dò cẩn thận, Lục Lập Hành cũng hết sức phối hợp. Lúc này, hắn không còn tâm tư nghĩ cái gì khác nữa.
“Đúng, chính là như vậy, thế nào? Có sữa chưa? Ai nha, cậu dùng thêm chút sức đi!”
Một giây sau, Lục Lập Hành cảm thấy một mùi tanh ngọt hoà vào trong miệng.
Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên: “Có rồi!”
Cô y tá liền vô cùng mừng rỡ: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tới tới tới, cho hai đứa nhỏ ăn chút đi! Hai đứa cũng đã sắp đói đến choáng váng rồi! Mỗi đứa một bên nhé? Vãn Thanh, được không?”
Cố Vãn Thanh đỏ mặt, nhẹ gật đầu: “Vâng, được!”
“Tốt tốt tốt!”
Cô y tá bế hai đứa nhỏ tới.
Hai đứa nhỏ cuối cùng cũng uống được sữa mẹ, lập tức dừng thút thít. Hai đứa nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, dùng hết sức lực bú sữa!
Lục Lập Hành thấy thế, không khỏi cảm khái: “Ai, hai đứa nhóc này, chắc là sẽ giống Thiên Thiên rồi, lớn lên liền biết cơm khô!”
Cố Vãn Thanh vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc lần đầu tiên cho con bú này. Cô không nói ra được đây là cảm xúc vui sướng hay cảm xúc gì, chỉ là cảm thấy, thật thần kỳ a, cô vừa mới sinh xong hai đứa bé đấy! Hơn nữa, dáng vẻ bú sữa mẹ của bọn chúng cũng không xấu như lúc vừa mới ra đời kia! Ngược lại, nhìn có chút ngoan ngoãn.
Nghe thấy lời nói của Lục Lập Hành, cô liền khó hiểu ngẩng đầu lên: “Cái gì? Cơm khô?’
Lục Lập Hành lúc này mới ý thức được bây giờ ở thời đại này vẫn chưa có từ ngữ nào như vậy. Hắn cười nói: “Ý chỉ ăn cơm đấy, tức là có thể ăn được! Là một đứa tham ăn!”
“Ha ha ha!” Lời này cuối cùng cũng chọc cười Cố Vãn Thanh.
Cô nhìn hai đứa nhỏ trong ngực, tán đồng nhẹ gật đầu: “Anh nói đúng, quả thực là như thế!”
Hai đứa nhỏ ăn xong liền ngủ. Cô y tá nán lại dặn dò một vài thứ, sau đó nói: “Cậu trai, xem ra tạm thời hai đứa nhỏ này không cần uống sữa bột, có điều tôi nhìn vợ cậu cũng không có nhiều sữa, chờ thêm mấy ngày nữa thì cho chúng nó ăn thêm sữa bột, bây giờ nhân lúc bé còn ngủ, cậu đi làm giấy khai sinh cho chúng nó đi? Đã nghĩ xong tên con chưa?”
Lục Lập hành nhẹ gật đầu: “Vâng, đã nghĩ xong rồi!”
“Được, tôi cũng không còn việc gì khác, để tôi đưa cậu đi, Vãn Thanh, em nghỉ ngơi thật tốt đi, thông khí thì báo với chị một tiếng nhé!”
“Vâng!” Cố Vãn Thanh cũng nhẹ gật đầu.
Chờ hai người đi rồi, Cố Vãn Thanh mới nằm xuống. Cô một lát thì nhìn con trai, một lát lại quay sang nhìn con gái. Không nhịn được dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ còn chậc chậc lưỡi đáp lại.
Cố Vãn Thanh cảm giác lòng mình cũng mềm nhũn theo: “Hai bảo bảo của mẹ, mẹ là mẹ của các con đây.”
Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu a!
…
Đi tới nơi xử lý giấy tờ khai sinh, Lục Lập Hành cầm tờ phiếu khai sinh lên, nghiêm túc viết lên đó hai cái tên.
Y tá cùng đi theo cũng ở một bên chăm chú nhìn: “Lục Niệm Thanh, Lục Tư Vãn. Ha ha, cậu đặt tên này rất được đấy, rất êm tai! Không giống mấy người ngoài kia, toàn đặt nào là Bình nào là DIễm, trùng tên trùng họ quá nhiều rồi!”
Lục Lập Hành cũng nở nụ cười: “Vâng, em cũng thấy rất êm tai!”
Dù sao cũng là cái tên hắn đã nghĩ hai đời.
“Được, xong xuôi có thể đi tiêm vắc xin, cậu nhớ là trong vòng hai ngày đầu tiên nhất định phải cho hai đứa nhỏ đi tiêm đấy.”
“Vâng, không vấn đề gì ạ!” Lục Lập Hành gật đầu.
Chỉ là hắn có chút đau lòng, không biết lúc tiêm vắc xin hai đứa nhỏ có khóc không nữa!
------
Dịch: MBMH Translate