Thôn Lục gia!
Chu Ngọc Hà và Lục Lập Vĩ đã đợi một hồi lâu, Lục Thiên Thiên cuối cùng cũng tan học!
Cô bé ôm cổ Đại Hoàng, khoá chặt Đại Hoàng trong ngực mình, nghiêng đầu lầm bầm lầu bầu: “Đại Hoàng, mày nói xem cháu trai và cháu gái của Thiên Thiên liệu có thích Thiên Thiên không?”
“Gâu gâu ~” Đại Hoàng chật vật sủa hai tiếng.
Bọn họ có thích cô hay không thì tôi không biết, nhưng chó tôi đây cũng sắp không được gặp bọn họ luôn rồi! Nó đây là sắp bị ghì chết rồi a!
Chu Ngọc Hà ở bên cạnh nghe thấy tiếng kêu của Đại Hoàng có chút không đúng, vội vàng hô: “Thiên Thiên, em làm gì vậy? Mau buông Đại Hoàng ra! Nó sắp không thở nổi nữa rồi!”
Lục Thiên Thiên lúc này mới buông Đại Hoàng ra.
Đại Hoàng được giải thoát liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh Chu Ngọc Hà, muốn cách xa tiểu tổ tông này ra. Nhưng đồng thời, nó cũng rất lo lắng Lục Thiên Thiên sẽ buồn, đành phải nhô đầu ra xem xét tình hình từ đằng sau Chu Ngọc Hà, sủa với Lục Thiên Thiên hai tiếng: “Gâu gâu ~”
Yên tâm đi! Bọn chúng dám không thích thì chó ta đây sẽ dạy dỗ bọn họ!
Lúc này, Đại Hoàng sủa cực kì hăng hái. Nó không hề hay biết rằng bản thân nó sẽ trở thành nô dịch cho ba đứa nhỏ trong tương lai.
Chu Ngọc Hà kéo Lục Thiên Thiên tới bên cạnh mình, an ủi: “Đừng lo lắng, họ đương nhiên sẽ yêu cô nhỏ của mình nhất rồi!”
“Vâng vâng!” Lục Thiên Thiên gật đầu, sau đó yên lặng ghé đầu vào ngực Chu Ngọc Hà.
Chu Ngọc Hà thở dài: “Cũng không biết Vãn Thanh như thế nào, có sinh được không, sức khoẻ có vấn đề gì không?”
Phải biết rằng Cố Vãn Thanh thế nhưng là sinh đôi đấy. Mức độ khó khăn đương nhiên không cần phải bà cãi rồi!
Từ lúc nghe cô chuẩn bị sinh, Chu Ngọc Hà đã thấy tim mình đập nhanh lên rồi. Cô cực kì sốt ruột!
Lục Lập Vĩ ở bên cạnh an ủi: “Chắc chắn là không có chuyện gì, lát nữa sẽ có điện thoại gọi tới, các thôn dân vẫn đang chờ chúng ta đi báo tin vui đấy! Em đừng lo lắng quá.”
Lúc Chu Ngọc Hà đi gọi hắn thì các thôn dân cũng đã biết chuyện rồi, Cố Vãn Thanh sắp sinh! Bọn họ cũng không còn tâm trạng để làm việc, cùng ngồi đợi kết quả.
Chu Ngọc Hà nhẹ gật đầu: “Ai, không được, em phải đi vệ sinh, Thiên Thiên, em có đi không?”
“Đi!” Lục Thiên Thiên cũng đứng lên.
Đúng lúc này, trong phòng bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Lục Thiên Thiên nháy mắt bừng tỉnh, cô bé lập tức vung chân chạy vào trong phòng! Đi theo sau chính là Đại Hoàng kịp phản ứng theo.
Chu Ngọc Hà cũng không còn đoái hoài tới chuyện nhà vệ sinh nữa, sốt ruột nói: “Lập Vĩ, Lập Vĩ, nhanh, đi nghe điện thoại!”
Lục Lập Vĩ nhẹ gật đầu: “Thiên Thiên, mở loa lên!”
Lục Thiên Thiên trực tiếp nhấn loa người, chỉnh âm thanh điện thoại tới mức lớn nhất! Sau đó, cô bé sốt ruột nghe điện thoại: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Trần Thu Linh vang lên: “Thiên Thiên? Anh trai và chị dâu con đâu rồi?”
“Ở đây ở đây, mẹ, bọn con đều ở đây! Vãn Thanh bên kia thế nào rồi? Ai nha, điện thoại cuối cùng cũng tới rồi!”
“Gâu gâu!”
Chó ta cũng ở đây! Chó ta cũng ở đây!
Đại Hoàng liều mạng xoát cảm giác tồn tại!
Trần Thu Linh cười không ngậm miệng được: “Ha ha ha ha, sinh rồi sinh rồi, một bé trai một bé gái, Vãn Thanh cũng rất khoẻ, ai u, mấy đứa không biết đâu, hai đứa nhỏ kia rất dễ nhìn, một đứa giống Vãn Thanh, một đứa giống Tiểu Hành, ha ha ha, nhà chúng ta lại có nhiều thêm hai người rồi!”
“Sinh rồi sao? Vậy thì quá tốt rồi!” Chu Ngọc Hà vui đến suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, doạ Lục Lập Vĩ hoảng hốt ngăn cô lại: “Ôi, Ngọc Hà, Ngọc Hà, em không thể nhảy thế được, trong bụng em cũng có con đấy, cẩn thận một chút!”
“Ha ha ha, em thật sự rất vui mà, Thiên Thiên, Đại Hoàng, nghe thấy không, Vãn Thanh sinh rồi, một bé trai một bé gái, Thiên Thiên, em đoán thật chuẩn đấy!”
Lục Thiên Thiên vui vẻ nở nụ cười: “A a, Đại Hoàng, chúng ta có cháu trai và cháu gái để đi chơi rồi!”
Đại Hoàng: ?
Cô xác định có thể chơi sao?
“Không được, không được, anh phải đi nói với các thôn dân, họ cũng đều đang đợi tin đấy, Ngọc Hà, em nói chuyện với mẹ đi. Bảo họ mua cho Vãn Thanh nhiều đồ ăn ngon chút, không đủ tiền thì cầm ở chỗ chúng ta đi!”
“Vâng vâng!”
Lục Lập Vĩ dặn dò xong liền kích động chạy đi.
Chu Ngọc Hà ngồi nói chuyện với Trần Thu Linh thêm một lát, sau đó mới cúp điện thoại!
Năm phút sau, toàn bộ thôn Lục gia sôi trào!
“Thật sự sinh rồi sao? Vãn Thanh thật là lợi hại!”
“Ha ha ha, Tiểu Hành cũng rất lợi hại, cũng không biết trông hai đứa nhỏ như thế nào?”
“Bao giờ chúng ta mới có thể thấy chúng đây?”
“Con của hai đứa chúng nó thì sẽ xinh đẹp tới mức nào chứ?”
“Ai nha, Lập Vĩ, chúng tôi làm tã cho hai đứa nhỏ, còn có cả quần áo nữa, đều đã chuẩn bị kĩ từ lâu rồi, hai ngày nay cậu có đến huyện thành thì cầm hết lên đó nhé!”
“Chỗ tôi cũng thế, còn có rất nhiều đồ dùng cho trẻ nhỏ khác, đều mang lên đó cả đi!”
Lục Lập Vĩ bất đắc dĩ nói: “Đoán chừng phải chờ trăng tròn mới được, được, vậy hai ngày nữa cháu sẽ đến huyện thành xem xem thế nào!”
“Ừ ừ, chờ đó, để tôi về lấy đồ cho!”
Nửa giờ sau.
Lục Lập Vĩ nhìn đủ loại đồ dùng cho trẻ sơ sinh và mẹ chất thành núi nhỏ trong sân, rơi vào trầm tư…
…
Lục Lập Hành làm xong giấy tờ liền tranh thủ thời gian về phòng bệnh.
Cố Vãn Thanh vốn đang ngủ, nghe thấy tiếng động liền tỉnh lại. Cô mở mắt ra, định ngồi dậy: “Lập Hành, làm xong chưa?”
“Ừm, ngày mai dẫn hai đứa đi tiêm vắc xin, em đừng nhúc nhích, anh đỡ em dậy!”
Nói rồi, hắn tăng nhanh bước chân đi tới, nhanh chóng đỡ lấy Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh lúc này mới tìm được điểm tựa.
Nhưng mà, ngay lúc cô đang định ngồi dậy, đột ngột có tiếng vang lên: “Xì xì ~”
Cố Vãn Thanh sững sờ, cả người khựng lại. Cô nhanh chóng đẩy Lục Lập Hành ra: “Anh, anh…”
Mấp máy miệng hồi lâu nhưng cô lại không biết nên giải thích như thế nào. Tại sao hết lần này tới lần khác lại đúng lúc này….
Lục Lập Hành không thèm để ý chút nào: “Vãn Thanh, em đây là thông khí rồi sao! Quá tốt rồi, em chờ một chút, anh dọn dẹp cho em một chút, cho em ăn ít đồ!”
Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Lục Lập Hành.
Hắn bận rộn vén chân lên, dường như hoàn toàn không ngửi thấy bất kì cái gì, cẩn thận từng li từng tí đổi đệm cho Cố Vãn Thanh, chà xát người.
Cố Vãn Thanh đột nhiên cảm thấy mũi mình chua chua.
“Lập Hành.”
“Ừ? Làm sao vậy?”
Thấy Cố Vãn Thanh muốn nói lại thôi, Lục Lập Hành sốt ruột hỏi: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Cố Vãn Thanh vội vàng lắc đầu: “Không phải, em, em chỉ là muốn hỏi anh một chút, anh không cảm thấy khó ngửi sao?”
Ngay cả cô còn ngửi được…
“À, không có chuyện gì cả, trong mắt anh, đây đều là chuyện bình thường cả, Vãn Thanh, em đừng lo lắng, cũng đừng đẩy anh ra, ở trước mặt anh, em cứ tự tại bày ra toàn bộ dáng vẻ của mình, chúng ta là người một nhà, em là vợ của anh, em có biết chưa?”
Cố Vãn Thanh sững sờ, ngây ngốc nhìn Lục Lập Hành.
Một hồi lâu sau, cô nở nụ cười: “Ừm, được!”
Có được một người chồng như này thật tốt a!
“Được rồi, chờ anh ra ngoài vứt rác, trở về sẽ cho em ăn cơm. Em đừng có lộn xộn đấy.”
“Được ~” Trong mắt Cố Vãn Thanh lấp lánh ánh sáng, cực kì vui vẻ….
------
Dịch: MBMH Translate