Xử lý dọn dẹp căn phòng xong, Lục Lập Hành vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó mới quay lại chuẩn bị cho Vãn Thanh ăn cơm.
“A, cậu trai, cậu có phải ba ba của cặp sinh đôi kia không?” Một chị gái cũng vừa vặn từ nhà vệ sinh đi ra, trông thấy Lục Lập Hành thì ngạc nhiên hỏi.
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: “Nếu như trong hai ngày qua bệnh viện chỉ có một cặp sinh đôi sinh ra thì hẳn là em ạ!”
“Ha ha ha, lấy đâu ra nhiều cặp sinh đôi như vậy chứ, cũng chỉ có cậu thôi! Ai nha, xem như tôi bắt được chính chủ rồi, tôi cũng vừa sinh con xong, ở phòng 201, các cậu ở phòng nào vậy? Tôi có thể tới thăm mọi người chút được không?”
Một cặp sinh đôi ra đời, ở bệnh viện thế nhưng là một tin tức lớn.
“Cậu đại khái còn chưa biết đi, hai ngày nay rất nhiều người trong bệnh viện đều nói về các cậu đấy, phần lớn mọi người đều cực kì tò mò về cặp sinh đôi, nhất là long phượng thai, chúng tôi đều muốn tới lấy vía đấy!”
Lục Lập Hành nở nụ cười, không nghĩ tới hai đứa nhóc nhà mình lại được hoan nghênh như vậy.
“Bọn em ở phòng 206, hoan nghênh mọi người đến chơi bất cứ lúc nào.”
“Được được, chờ tôi trở về xem bảo bảo nhà tôi một chút rồi sẽ qua phòng các cậu chơi ngay!”
Lúc chị gái rời đi, cả gương mặt đều tươi cười, trong lòng Lục Lập Hành cũng ấm áp.
Trở lại phòng bệnh, Cố Vãn Thanh đang vỗ về hai bảo bảo, cả hai đứa nhóc vẫn còn đang ngủ.
“Trở về rồi à?”
“Ừm! Em chờ chút, anh đi xem cơm còn nóng không!”
Lục Lập Hành đi mở hộp giữ ấm Trần Thu Linh để lại ra, mùi thơm nức tỏa ra khắp phòng. Cố Vãn Thanh vừa ngửi thấy liền cảm thấy đói. Cô quay sang, trơ mắt nhìn Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt của cô, cười cười nhìn cô nói: “Có muốn ăn không? Muốn ăn thì gọi chồng đi.”
Cố Vãn Thanh sững sờ, chột dạ nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh một cái. Phát hiện hai đứa nó vẫn còn ngủ say, Cố Vãn Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Lập Hành, xem anh này, con cũng có rồi mà còn như thế…”
“Ha ha, không sao cả, chúng nó giờ cũng không hiểu gì!”
Dù nói như vậy nhưng động tác của Lục Lập Hành lại không hề chậm chút nào, hắn sao có thể để Cố Vãn Thanh chịu đói được chứ.
Thấy Cố Vãn Thanh giơ tay muốn cầm bát, Lục Lập Hành liền ngồi xuống bên cạnh: “Chớ lộn xộn, bây giờ thân thể em vẫn chưa tốt, để anh đút cho em.”
“Không có chuyện gì, tự em có thể ăn được.”
“Vậy không được, nếu như bị cha mẹ nhìn thấy, họ sẽ mắng anh không chăm sóc em cho tốt, em cũng không muốn anh bị mắng mà đúng không!”
Lý do này, Cố Vãn Thanh không có cách nào phản bác, đành phải nhẹ gật đầu: “Vậy, vậy được rồi.”
Lục Lập Hành lấy gối đầu kê xuống phía dưới cho Cố Vãn Thanh ngồi, sau đó mới cầm bát đũa lên đút cơm cho cô.
Được ăn cơm, cả người Cố Vãn Thanh cũng có sức hơn nhiều.
“Ăn từ từ thôi, không đủ thì lát bảo mẹ mang tới thêm cho.”
“Ừm ừm.” Cố Vãn Thanh gật đầu.
Thấy Lục Lập Hành đút cơm nghiêm túc như vậy, cô bỗng nhiên có chút xúc động. Trước kia, cô luôn sợ tới lúc bản thân sinh con sẽ không có ai chăm sóc. Cô đã chuẩn bị tinh thần hết rồi. Không nghĩ tới, suy nghĩ trước kia bây giờ lại trở thành dư thừa như vậy.
“Đúng rồi, Vãn Thanh, có cái này muốn nói với em một chút, vừa rồi anh đi vệ sinh gặp được một chị gái, chị ấy nói…”
Lục Lập Hành còn chưa nói hết lời, từ phía cửa ra vào liền vang lên giọng nói vui vẻ cởi mở: “206? Là nơi này!”
“Ha ha, quả nhiên là đúng rồi, mau nhìn mau nhìn, cậu trai còn đang đút cơm cho vợ mình ăn kia kìa, thật đúng là hạnh phúc mà!”
Vẻ mặt Cố Vãn Thanh liền cứng lại, vội vàng rụt người trở về.
Lục Lập Hành cũng lập tức quay đầu sang nhìn, trông thấy có mấy chị gái đang đứng ở cửa nhòm ngó, người nói chuyện vừa rồi chính là người hắn vừa gặp được ở cửa nhà vệ sinh.
Lục Lập Hành lễ phép đứng dậy chào hỏi: “Chị, chị tới rồi sao? Em vừa đang định nói chuyện chị muốn tới thăm bảo bảo nhà chúng em với vợ em đây. Đây là vợ em, Cố Vãn Thanh, đây là chị gái ở bên phòng 201, chị ấy cũng nằm viện ở chỗ này, cũng vừa mới sinh con xong.”
Lục Lập Hành nghiêm túc giới thiệu hai người.
Lúc này, Cố Vãn Thanh mới hiểu được câu nói đang dở vừa rồi của Lục Lập Hành.
Mấy chị gái đứng ở cửa thân thiện cười cười: “Cố Vãn Thanh? Tên này đúng là dễ nghe mà! Người cũng rất xinh đẹp nữa, ha ha, nào giống chị cao lớn thô kệch, chị tên là Tôn Hoa Chi, cứ gọi chị là chị Tôn là được!
Đây là Triệu Xuân Hoa cũng nằm cùng phòng 201 với chị! Còn đây là Lưu Đại Hoan, nằm ở phòng 202, đây là Trương Hoa Trân, nằm ở phòng 208. Bọn chị cũng đều mới sinh em bé mấy ngày nay, ha ha ha, em gái Vãn Thanh, chỉ có mình em ở đây sinh đôi thôi, cho nên bọn chị đều muốn tới nhìn một chút!”
Mấy người đều cười, vui vẻ chào hỏi Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh trông thấy các cô cũng cực kì vui vẻ. Trước đó cô vẫn luôn cảm thấy nơi này có chút vắng vẻ, không nghĩ tới lại có nhiều chị em ở đây như vậy!
Cố Vãn Thanh nghiêng về một bên: “Hai đứa nhỏ nhà em đều ngủ rồi, các chị có thể đến đây xem!”
“Được được được, hai người còn chưa ăn cơm xong à? Bọn chị ngắm búp bê nhà các em, các em cứ tiếp tục đút nhau ăn đi, ha ha ha, ông chồng nhà chị cho tới bây giờ còn chưa đút cho chị ăn được lần nào đâu, em gái, người đàn ông của em rất tuyệt đấy!”
“Đúng vậy đúng vậy, nha, nhìn hai búp bê nhỏ này nè, thật mềm mại đáng yêu, xinh đẹp y hệt cha mẹ mình vậy!”
“Oa, thật đáng yêu!”
Mấy người đều lại gần nhìn hai đứa nhỏ.
Cố Vãn Thanh da mặt mỏng, bị nhiều người nhìn như vậy, làm sao có thể để Lục Lập Hành đút cơm cho mình ăn tiếp được.
Cô trực tiếp đoạt lấy bát đũa trong tay Lục Lập Hành: “Em, để em tự ăn đi!”
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.
Hắn vừa nhìn cô ăn cơm, vừa nhìn hai bảo bảo. Bọn nhỏ cũng có vẻ tham ngủ, nhiều người vây quanh như vậy mà chẳng có chút dấu hiệu tỉnh nào.
Nhìn ngắm hai đứa nhỏ một hồi, Tôn Hoa Chi lúc này mới đứng lên nói: “Cậu trai, em gái Vãn Thanh, hai búp bê này của các em có đủ sữa ăn không? Chị nói này, chi có quen một bà chủ cửa hàng bán sữa bột, người này rất đặc biệt, sữa bột bán cũng rất tốt, còn tiện lợi nữa, để chị giới thiệu cho các em, có thể tiết kiệm được không ít công sức đấy! Hơn nữa, nhà cô ấy đồ gì cũng bán, nếu như các em cần cũng có thể tới chỗ đó mua!”
Nghe vậy, Cố Vãn Thanh liền hào hứng: “Thật vậy sao ạ? Ở đâu vậy?”
“Ngay tại phố đi bộ, chỗ đường mua sắm đồ cho mẹ và bé ấy, là cửa hàng mẹ và bé Chân Ái, bà chủ cửa hàng tên là Hứa Mây, không phải chị gạt em gì đâu, đây là đứa thứ hai của chị rồi, nhà cô ấy thật sự rất tốt, nhóm chị em bọn chị đều vào đấy mua đồ cả, em cứ đến đó báo tên của chị, bà chủ chắc chắn sẽ ưu đãi cho bọn em!”
Lục Lập Hành nghe xong cái tên này, hơi nhíu mày lại, đây không phải là cửa hàng hắn đã mua đồ kia sao? Chuyện ngày mai có sữa bột giả tới, cũng không biết chị chủ chỗ đó định giải quyết thế nào! Mấy người này nếu như mua phải hàng giả kia thì theo như lời của hệ thống, con của họ chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Lục Lập Hành suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Em cũng biết cửa hàng kia, hơn nữa cũng đã mua sữa bột chỗ chị ấy rồi, có điều, em nghe chị chủ chỗ đó nói là bắt đầu từ ngày mai tới hai ngày tới, sữa bột sẽ có chút vấn đề, đề nghị mọi người tạm thời đừng tới mua!”
“Cái gì?” Tôn Hoa Chi lập tức nhíu mày: “Có vấn đề? Sao có thể thế được? Toàn bộ người ở huyện thành Song Thành đều biết tới bà chủ Hứa, nhiều nhà có tiền đều tới chỗ cô ấy mua sữa bột cho con, sao lại có vấn đề được? Cậu trai, cậu tuyệt đối đừng có nói mò!”
------
Dịch: MBMH Translate