Lục Lập Hành biết họ sẽ không tin, hắn quyết định ngày mai sẽ tìm cơ hội đi ra xem tình hình.
Nhưng mà trước khi giải quyết chuyện đó, hắn nhất định không thể để cho bọn họ đi mua sữa bột nữa!
"Tôi cung chỉ mới nghe nói về việc này ngày hôm nay, vì con cái của mọi người, mọi người tạm thời dừng mua được không?"
Nhưng không ngờ rằng, Lục Lập Hành vừa nói xong, có vài người ở trong đó liền nói:
"Tôi không tin, chị Hứa sẽ không làm loại chuyện đó!"
"Cậu nhóc, có phải nhà cậu cũng có người bán cái này cho nên cậu mới nói như thế đúng không, muốn đoạt mối làm ăn? Tôi nói cho cậu biết, bán hàng phải bán bằng cái tâm!"
"Đúng vậy, mặc dù cậu tốt số, sinh được một đôi song sinh, nhưng cũng không thể...
Mấy người kia còn chưa dứt lời, Tôn Hoa Chi đã nhanh chóng chặn miệng bọn họ:
"Nói cái gì vậy hả, cậu Lục đây cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta thôi, mấy người biết điều chút đi!"
"Thành thật xin lỗi cậu Lục, mọi người chỉ là có hơi nóng tính, dù sao cũng là khách quen tiệm kia, cậu đừng để trong lòng."
"Ừ, không sao đâu."
Lục Lập Hành cũng chẳng muốn tính toán chi li với mấy bà cô này.
Nhìn mức độ yêu thích con nít của bọn họ liền biết bọn họ đều là người tốt, chỉ là nhận thức sai mà thôi/
Nhưng mà sau cuộc đối thoại kia, hứng thú muốn xem em bé của họ giảm xuống rõ rệt. Nhìn một lúc liền quay về phòng bệnh của mình.
Cố Vãn Thanh cũng đã uống xong cháo.
Lục Lập Hành thu dọn lại, sau đó đi rửa chén.
Cố Vãn Thanh nhìn bóng lưng của hắn, cuối cùng vẫn nhịn không được mà kêu hắn lại:
"Lập Hành."
"Hả? Sao vậy?"
Lục Lập Hành quay đầu lại.
Cố Vãn Thanh nở một nụ cười, nghiêm túc nói:
"Em tin anh."
Dù cho người khác có nói gì, thì cô cũng sẽ kiên định đứng về phía Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành gật đầu một cái, sau đó giơ cái chén trong tay mình ra:
"Anh đi rửa chén."
"Được!"
Trong lúc rửa chén, Lục Lập Hành lại gặp được mấy người khi nãy, nhưng mà bọn họ không có chào hắn, hơn nữa lúc nhìn thấy hắn còn xì xào bàn tán.
Tôn Hoa Chí là người tới đuổi bọn họ đi, Lục Lập Hành không quan tâm, dù sao thì chuyện mà bọn họ đã nhận định rồi thì thật sự rất khó thay đổi.
Buổi tối.
Trần Thu Linh và Lục Kiến Châu lại tới đưa cơm.
Có lẽ biết là ông bà tới, cho nên cả hai anh em đều thức dậy. Hai ông bà mỗi người ôm một đứa, vô cùng vui vẻ.
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh cùng nhau ăn cơm.
Cửa phòng bệnh cũng không có đón.
Ăn được một lúc thì bọn họ chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng la hét:
"Cái gì? Cửa hàng mẹ và bé Chân Ái thật sự đóng cửa?"
"Đúng vậy, hôm nay lúc chồng tôi tới đó, bà Hứa nói rằng cửa hàng sẽ đóng cửa hai ngày, nói là xảy ra chút chuyện cần phải giải quyết!"
"Chồng tôi cũng thế, tôi vừa mới bảo anh ấy đi mua!"
"Phải làm sao bây giờ? Nhà tôi hết sữa bột rồi, ngày mai định đi mua."
"Tôi thì có thể dùng sữa để chống đỡ!"
"Nhưng mà tôi không có đủ sữa!"
Mọi người sốt ruột đứng tụm lại.
Tôn Hoa Chi cũng đứng trong nhóm người này, cô vô cùng lo lắng:
"Xem ra, lời cậu Lục nói là sự thật!"
"Chị Tôn, bây giờ không phải là lúc để xoắn xuýt vấn đề này. Không có sữa bột thì em bé của chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự phải ăn cháo, nó còn nhỏ như thế..."
Người nói rối đến bật khóc!
Tôn Hoa Chi vội vàng nói:
"Đừng có gấp, bà Hứa nói hai ngày nữa sẽ có, nhà ai còn dư sữa bột thì lấy ra cho mọi người dùng chung, hai ngày nữa mọi người mua trả lại?"
"Nhưng mà, nhưng mà...chúng tôi cũng sắp hết rồi!"
"Nhà chúng tôi cũng thế!"
"Nếu thực sự không được, thì đi mua ở cửa hàng khác? Chỉ là có chút lo lắng..."
Lục Lập Hành nghe thấy thế liền quay đầu nhìn số sữa bột mà mình mua.
Bởi vì là song sinh, không biết Vãn Thanh có đủ sữa hay không, cho nên hắn mua rất nhiều.
Trong lúc Lục Lập Hành đang suy nghĩ không biết có nên ra tay giúp đỡ hay không, thì hắn nghe thấy Cố Vãn Thanh nói:
"Lập Hành, hay là anh lấy đưa cho bọn họ đi? Chúng ta để lại một hộp là được rồi, hiện tại vẫn đủ sữa, mấy ngày nữa hẳn dùng tới sữa bột."
Lục Lập Hành quay đầu nhìn cô:
"Nhưng nếu như thế thì nửa đêm em sẽ phải cho con bú, rất cực, ban đêm có thể cho chúng nó uống sữa bột."
"Em không sao, với lại không phải nói là sữa mẹ sẽ tốt hơn sao? Tạm thời cho chúng nó uống hai ngày, những đứa bé ở ngoài kia cần những thứ này hơn!"
Trong mắt Cố Vãn Thanh tràn đầy sự đau lòng.
Nếu như bé con nhà mình không có sữa uống, cô còn sốt ruột hơn mấy người ở ngoài kia.
Lục Lập Hành gật đầu một cái:
"Được rồi, anh biết rồi."
Hắn để lại hai hộp sữa, cảm thấy một hộp là quá ít, dù sao thì trước khi trợ giúp người khác, không thể để cho em bé nhà mình đói được.
Sau đó, hắn cầm mấy hộp sữa bột còn lại đi ra ngoài.
Lúc này.
Cửa ra vào đã bị mấy người phụ nữ mang thai làm loạn cào cào.
Tôn Hoa Chi lớn tuổi hơn một chút, nhưng mà cô cũng không có cách nào cả.
Cô thấy Lục Lập Hành cầm theo sữa bột đi ra thì có hơi ngơ ngác:
"Cậu Lục, sao cậu lại đi qua đây?"
Mấy người khác nhìn thấy sữa bột liền mở to mắt, nhưng nhớ tới thái độ buổi chiều của bọn họ đối với Lục Lập Hành, bọn họ lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết nên làm sao mới tốt.
Mọi người im lặng, Lục Lập Hành không quan tâm lắm, hắn đi tới trước mặt bọn họ, nói:
"Chị Tôn, em nghe thấy mọi người nói là không có đủ sữa bột, bên em có, tất cả đều được mua ở cửa hàng mẹ và bé Chân Ái của chị Hứa, đây là đồ trong kho của chị ấy, mọi người có thể yên tâm, hoàn toàn không có vấn đề gì, mọi người dùng đi!"
Sau khi nghe thấy lời này, bọn họ vô cùng vui vẻ:
"Thật ư?"
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ lại cảm thấy vô cùng xấu hổ:
"Nhưng mà, nhà cậu có tới hai em bé, số sữa bột này..."
"Thôi đi, chúng tôi không cần đâu, nếu làm thế thì hai đứa bé kia ăn cái gì. Cậu nhóc, cảm ơn ý tốt của cậu và vợ cậu. Chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp khác?"
Lục Lập Hành cười, nói:
"Không sao đâu, vợ của tôi đủ sữa, với lại tôi cũng có để lại phần cho chính mình, những hộp này là tôi mua dư. Chuyện bên chị Hứa có lẽ không bao lâu nữa là giải quyết xong, lúc đó mọi người lại có thể đi mua, lấy đi!"
Hắn đã nói tới như thế, mọi người nhìn nhau, sau đó Tôn Hoa Chi đi lên nhận lấy sữa bột.
"Cảm ơn cậu Lục."
"Cảm ơn, cảm ơn cậu Lục, một lát nữa chúng tôi sẽ đưa cho cậu!"
"Được."
Lục Lập Hành gật đầu một cái.
Giúp người khác thì giúp người khác, nhưng tiền thì vẫn phải lấy, dù sao thì số sữa bột này cũng là do hắn bỏ tiền ra mua.
Lục Lập Hành thấy bọn họ lấy sữa bột rồi thì định xoay người đi.
Lúc này, một người trong nhóm kêu hắn lại:
"Cậu, cậu Lục."
Lục Lập Hành xoay người lại:
"Sao thế?"
"Chuyện là..."
Người đó do dự một lúc, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, nói:
"Thành thật xin lỗi cậu, lúc chiều tôi đã trách oan cậu."
Máy người khác nghe xong cũng bắt đầu xin lỗi:
"Đúng đúng, thành thật xin lỗi, cậu cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng tôi, chúng tôi..."?
"Cậu và vợ cậu là người tốt, hai người sinh được một đôi song sinh là chuyện đương nhiên!"
"Ông trời nên chiếu tố những người như cậu!"
------
Dịch: MBMH Translate