Lục Lập Hành nói chuyện với mấy người vài câu rồi mới rời khỏi!
Trong phòng bệnh.
Cố Vãn Thanh trông thấy hắn trở về, bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này khiến cho Lục Lập Hành có chút không hiểu:
"Cười cái gì?"
Cố Vãn Thanh cong mắt:
"Lập Hành, anh đúng là vô cùng có mị lực!" Nàng không tự chủ được mà nói ra lời trong lòng.
Lục Lập Hành sững sờ, lập tức cười theo:
"Em nói cái gì?"
Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh vốn đang dỗ đứa nhỏ, lúc này cũng nghi ngờ quay đầu, nhìn về phía bọn họ.
Cố Vãn Thanh kịp phản ứng lại, lập tức ngượng ngùng:
"Không, không có gì, em không hề nói gì."
"Ha ha!" Lục Lập Hành nở nụ cười.
Lục Kiến Châu vuốt ve đứa nhỏ trong ngực:
"Ha ha, nhìn thấy không, tình cảm của cha mẹ các cháu tốt bao nhiêu. Các cháu nhanh nhanh lớn lên ~ "
Ngay cả bản thân Lục Kiến Châu cũng không phát hiện, một người đàn ông trung niên cao lớn thô kệch như mình thế mà đã bắt đầu nói chuyện dễ thương hóa. Hơn nữa lại không có chút cảm giác không hài hòa nào.
Trần Thu Linh bất đắc dĩ trợn trắng mắt:
"Tiểu Vãn Vãn, không thể học tập ông nội cháu có biết không, xem ông nội cháu đắc ý kìa."
"Ha ha ha!"
Trong phòng bệnh là khung cảnh cười nói vui vẻ.
Đến buổi tối, Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh trở về nhà.
Lục Lập Hành ở lại.
Căn phòng bệnh này có hai cái giường, một chiếc đang trống.
Buổi chiều lúc Trần Thu Linh đến đã mang theo chăn mền.
Lúc này, Lục Lập Hành đang trải giường chiếu.
Quay đầu lại, hắn trông thấy Cố Vãn Thanh đang chơi đùa với anh trai, mà em gái thì đang nằm ở bên cạnh nàng. Đứa nhỏ thỉnh thoảng bĩu môi, dáng vẻ như muốn khóc. Điều này làm cho Lục Lập Hành vô cùng đau lòng. Hắn vội vàng trải xong giường chiếu, sau đó ôm lấy em gái.
Nhóc con lúc này mới nghiêng đầu, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Cố Vãn Thanh vẫn chưa ý thức được, mình đang lạnh nhạt đối với con gái. Nàng chơi một hồi, phát hiện anh trai ngáp một cái thật to. Cố Vãn Thanh bị chọc phát cười:
"Lập Hành, bọn nhỏ đúng là vô cùng đáng yêu!"
Lục Lập Hành không nhịn cười được:
"Cũng không biết buổi chiều là ai nói bọn chúng xấu nữa? Ai, những đứa nhỏ dễ thương bị mẹ ghét bỏ!"
Cố Vãn Thanh nghe xong, lập tức có chút xấu hổ.
"Em, em đây không phải là… Lúc ấy bọn chúng thật xấu nha."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Hiện tại trưởng thành hơn, đã dễ nhìn hơn nhiều rồi!"
"Ha ha!"
Lúc này mới qua có bao lâu, sao lại trưởng thành rồi!
Nhưng mà, điều này cũng đã nói lên việc Cố Vãn Thanh lúc này đã tiếp nhận việc mình làm mẹ rồi!
Lục Lập Hành cũng không có vạch trần nàng:
"Vãn Thanh, uống nước rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Ừm, được."
Cố Vãn Thanh gật đầu, đứng lên tiếp nhận nước mà Lục Lập Hành đưa tới. Sau khi uống mấy ngụm, nàng lại đưa chén nước cho Lục Lập Hành.
"Anh cũng uống một chút."
"Được!"
Lục Lập Hành cũng không có ghét bỏ, nhận lấy cái ly rồi uống mấy ngụm.
Sau khi để ly xuống, hắn để bé gái trong tay xuống giường của mình, sau đó lại đi tới bên cạnh Cố Vãn Thanh bế bé trai lên.
Cố Vãn Thanh hơi sững sờ:
"Anh làm gì đó?"
Động tác trên tay Lục Lập Hành vô cùng nhẹ nhàng, cũng không có dừng lại.
"Để bọn nhỏ ngủ cùng anh đi, cái giường này của em nhỏ như vậy, anh sợ em ngủ không ngon!"
"Thế nhưng, ngủ với anh, anh cũng sẽ ngủ không ngon."
Lục Lập Hành thận trọng đắp chăn cho hai đứa nhỏ.
"Không có việc gì, thân thể em không tốt. Anh rất tốt, ngủ thêm mấy ngày nữa cũng không có vấn đề gì. Lại nói, em xem bọn nhỏ đều rất ngoan. Bọn chúng mới không nỡ quấy anh đâu. Chờ thân thể của em khá hơn chút lại để bọn chúng ngủ với em."
Cố Vãn Thanh nghiêng người sang, nhìn Lục Lập Hành đang bận rộn, trong lòng có chút đắc ý, trên mặt là ý cười yêu kiều:
"Được, nếu buổi tối con đói thì anh nhớ gọi em."
"Ừm." Lục Lập Hành gật đầu: "Yên tâm ngủ đi."
Cố Vãn Thanh ngọt ngào nhắm mắt lại. Nàng đột nhiên cảm nhận được, mang thai sinh con hình như cũng không phải chuyện gì gian nan cho lắm. Hơn nữa, nàng có dự cảm mình là người phụ nữ mang thai hạnh phúc nhất!
Có Lục Lập Hành ở đây, nàng thật sự không cần quan tâm cái gì cả.
Trong lòng Cố Vãn Thanh thầm cảm tạ trời cao chiếu cố, để cho nàng may mắn gặp được Lục Lập Hành.
Sau đó, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Rất nhanh, nàng liền tiến vào mộng đẹp.
Sau khi Lục Lập Hành thu dọn cho các con xong, chính mình cũng nằm xuống.
Có hai đứa nhỏ ở bên người, khiến cả người hắn đều cẩn thận.
Trong lòng cũng cảm thấy mềm mại.
Hắn quay đầu nhìn lại, Cố Vãn Thanh đã ngủ.
Lục Lập Hành bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình vô cùng hạnh phúc.
Đây là tràng cảnh chỉ có trong mơ ở kiếp trước. Nhưng bây giờ, nó lại vô cùng chân thật ở trước mặt hắn.
Lục Lập Hành không tự chủ được mà lộ ra ý cười.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Hắn cũng ngủ thiếp đi.
Chỉ là, Lục Lập Hành vẫn chưa ngủ được bao lâu, đã bị một tiếng khóc rõ to đánh thức!
Hắn lập tức xoay người ngồi dậy.
Em gái bên cạnh đang vừa khóc vừa nắm chặt nắm đấm. Thân thể của anh trai cũng hơi động đây, dường như đang phối hợp với em gái.
Lục Lập Hành vội vàng bé em gái lên.
Hắn quay đầu, phát hiện Cố Vãn Thanh đã tỉnh.
Vừa sinh xong em bé, còn chưa được nghỉ ngơi tốt, trên mặt của nàng tràn đầy vẻ mỏi mệt. Nhưng nàng vẫn ráng chống đỡ nói:
"Lập Hành, đưa cho em đi, em cho con bú."
Trong nháy mắt này, Lục Lập Hành cảm thấy lòng có chút chua xót. Mặc dù hắn muốn để Vãn Thanh có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng thật sự có một chút chuyện hắn không thể thay thế được.
Em gái được bú sữa liền không khóc nữa. Nhưng anh trai lại bắt đầu khóc.
Lục Lập Hành lại vội vàng bế anh trai lên.
Cố Vãn Thanh thu dọn phía trước mình một chút.
"Đưa cả anh trai cho em đi?"
Nàng muốn cho cả hai đứa nhỏ bú cùng lúc.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ đưa anh trai qua.
Lục Lập Hành đứng ở bên cạnh, bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng bất lực.
Một lát sau, hắn đưa ra một quyết định.
"Vãn Thanh, sau này buổi tối cứ để cho các con uống sữa bột đi?"
"Ừm? Tại sao?"
Cố Vãn Thanh mệt mỏi mở mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu đỏ.
Lục Lập Hành lập tức ý thức được, tầm quan trọng của quyết định này:
“Cho uống sữa bột thì anh có thể giúp em một tay, em có thể nghỉ ngơi nhiều một trận. Chuyện này cứ quyết định như vậy đâu!"
Hắn biết, Cố Vãn Thanh sẽ không nỡ.
Cho nên từ nghi vấn biến thành khẳng định.
Chính là vì để cho nàng không có chỗ trống từ chối.
Cố Vãn Thanh nhìn hắn cứng rắn như thế, chỉ đành gật đầu:
"Được, nhưng nếu như em có thể cho con bú thì em sẽ làm."
"Ừm!"
Hai người đều lui một bước.
Cuối cùng đạt thành nhận thức chung.
Tối hôm đó.
Lục Lập Hành sâu sắc ý thức được việc chăm em bé khó khăn như nào.
Thời gian một buổi tối, bọn nhỏ tỉnh sáu lần.
Bú sữa!
Khóc nháo ~
Đi tiểu ~
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh bận bịu quên cả trời đất.
Sau đó, Lục Lập Hành dứt khoát để Cố Vãn Thanh ngủ.
Bản thân mình thì đút sữa bột.
May mà sữa bột để lại còn đủ.
Chờ làm xong, Lục Lập Hành phát hiện, trời đã sáng!
Hắn lau mặt, nhìn các con đang ngủ say, lúc này mới hài lòng xoay người, đi rửa bình sữa.
Vừa mở cửa, chợt phát hiện trước cửa có một đám người…
Lục Lập Hành sững sờ:
"Các chị, sao mọi người lại tới sớm như vậy?"
------
Dịch: MBMH Translate