Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 378 - Chương 378 - Phải Đi Tiêm Vắc Xin Phòng Bệnh Cho Bọn Nhỏ

Chương 378 - Phải Đi Tiêm Vắc Xin Phòng Bệnh Cho Bọn Nhỏ
Chương 378 - Phải Đi Tiêm Vắc Xin Phòng Bệnh Cho Bọn Nhỏ

Mấy chị gái trông thấy Lục Lập Hành, lập tức nhịn không được mà bật cười:

"Phốc, tiểu tử, xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua vẫn còn rất tinh thần, hôm nay sao lại cảm giác như bị người giày xéo vậy!"

Lục Lập Hành nghi ngờ nhìn về phía bên cạnh!

Chỗ đó có cái tấm gương.

Thông qua tấm gương, hắn nhìn thấy mình bây giờ.

Đầu tóc rối bời, trên mặt có hai quầng thâm lớn, quần áo trên người cũng lung ta lung tung.

Lục Lập Hành lúc này mới nhớ tới, hôm qua mình thế mà không cởi áo khoác để đi ngủ.

"Chuyện là, tôi…"

"Ha ha ha, không cần giải thích, tôi vừa nhìn đã biết là do chăm đứa nhỏ đúng không? Một đêm không ngủ được, có đúng hay không?"

"Tôi hôm qua còn nói với lão chết bầm nhà tôi, bảo hắn nên học tập cậu một chút. Buổi tối em bé khóc, hắn còn ngủ say hơn cả heo!"

"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tử, lát nữa tôi phải bảo lão nhà tôi đến chỗ cậu học tập mới được!"

Bị trêu đùa, Lục Lập Hành lại không có chút cảm giác xấu hổ nào.

Hắn rất vui vì được chăm sóc cho các con.

"Các chị đừng đùa tôi nữa."

"Ha ha, được được được, không đùa nữa. Chúng tôi tới để đưa tiền cho cậu, tiền sữa bột ngày hôm qua!"

Lục Lập Hành gật đầu: "Được."

"Ha ha, tới tới tới, đây là tã mà bà nội của đứa nhỏ nhà chúng tôi làm. Nhà tôi còn nhiều lắm, dùng không hết, cho các người một ít!"

"Chỗ của tôi cũng có, còn có quần áo của bé gái. Cậu không biết đâu, tôi vốn cho rằng mình sẽ sinh con gái nên chuẩn bị đều là đồ bé gái. Nào biết được bụng này lại sinh ra một bé trai, không có cách nào khác. A Lặc không cần đến nên cho em gái dùng?"

"Ha ha, cô của con tôi cũng mua một đống đồ, cũng dùng không hết, tiểu tử, đều cho cậu!"

Các nàng không giải thích nhiều, trực tiếp vào phòng, cũng mặc kệ Lục Lập Hành có đồng ý hay không.

Bọn họ để đồ trong tay ở bên giường. Tiền cũng kín đáo đưa cho Cố Vãn Thanh:

"Các người đang định xây nhà đúng không? Cô cầm lấy!"

Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành lập tức cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

"Chúng tôi sẽ nhận số tiền này, những vật này thì..."

"Đồ vật cũng phải nhận, nếu không phải chúng tôi đến xem bọn nhỏ cũng thấy ngại!"

"Đúng đấy, cậu không nhận thì chúng tôi cũng không tiện nhận phần sữa bột kia…"

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.

Buổi trưa, bởi vì đám người kia thay phiên nhau ở phòng bệnh, vừa chơi cùng bọn nhỏ và chăm sóc bọn nhỏ, Lục Lập Hành lúc này mới có cơ hội nghỉ ngơi trong chốc lát.

---

Mà ngày này!

Trung tâm Mẹ và bé

Cửa hàng Mẹ và bé Chân Ái.

Bà chủ Hứa Vân đang nóng nảy đứng trước cửa tiệm.

Bên cạnh nàng còn có hai người đàn ông, lúc này, bọn họ đang cầm sữa bột vào quan sát xung quanh.

Một lát sau, Hứa Vân hỏi:

"Thế nào? Sữa bột này có phải là có vấn đề hay không?"

Hai người trước mặt là hai nhà đánh giá trong giới sữa bột. Bọn họ trước đó vốn cũng đang nghiên cứu cái này, cho nên có năng lực phán đoán nhất định đối với chất lượng sữa bột.

Nghe thấy Hứa Vân nói, một người trong đó lắc đầu:

"Sữa bột này quả thật có chút không đúng, cô lấy từ đâu tới vậy? Rõ ràng là cũng nhãn hiệu trước đó, sao lại khác biệt lớn như vậy?"

Sắc mặt của Hứa Vân lập tức có chút khó coi.

"Tôi bị người khác chơi đểu rồi!"

"Ừm? Người nào mà to gan như vậy?"

"Không biết, nhưng mà có người muốn hại tôi, may mà có người nói cho tôi biết trước. Cái tiệm này của tôi đi xuống hay đi lên đều không sao cả, nhưng ngàn vạn lần không thể để cho bọn trẻ uống đống sữa bột này được!"

Hai người kia gật đầu.

"Đúng vậy, dạ dày của trẻ con không tốt, sẽ bị tiêu chảy! Tiêu chảy có thể làm giảm sức đề kháng, vậy coi như..."

Việc chữa bệnh đầu năm nay cũng không được quá thuận lợi cho lắm. Bởi vì trẻ em bị tiêu chảy hoặc là cảm mạo chết đi cũng không phải là số ít.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Vân cảm thấy lạnh lẽo.

"Giữ một phần sữa bột này lại làm chứng cứ, số còn lại đều mang đi đốt đi. Lần này, tôi sẽ tự mình đi lấy hàng, một đường mang theo hàng trở về. Tôi cũng muốn nhìn xem, ai còn dám hại tôi!"

"Hả? Thế nhưng, đây đều là sữa mà cô bỏ tiền ra mua, trả lại không phải là được rồi sao?"

Hứa Vân nhíu nhíu mày:

"Nếu như tôi mà trả lại, bọn họ chắc chắn sẽ tiêu thụ bằng con đường khác, đến lúc đó sẽ còn chảy vào thị trường. Chuyện này không thể được, sẽ ảnh hưởng đến bọn nhỏ! Bọn chúng còn nhỏ như vậy, không thể!"

"Vậy cũng không cần phải đốt đi toàn bộ mà! Hay là cứ để đó trước đã, nhìn xem còn có tác dụng gì không. Nếu như thực sự vô dụng rồi lại nói!"

Tiền của đống sữa bột này cũng không phải là một con số nhỏ.

Hứa Vân nghĩ một lúc, gật đầu:

"Vậy cũng được, nhưng mà nhất định phải để ở chỗ của tôi. Nếu như không tìm được công dụng tốt hơn thì vẫn là phải thiêu hủy."

Hứa Vân hạ quyết tâm.

Hai người thấy thế cũng rất bất đắc dĩ.

"Đúng rồi, cô nói có người nhắc nhở mình, người kia là ai vậy?"

"Một tiểu tử, tuổi không lớn lắm, lần này, tôi phải cảm tạ hắn thật tốt mới được!"

...

Buổi chiều.

Trong bệnh viện rốt cục truyền đến tin tức.

"Các vị, các vị, bà chủ Hứa nói, nàng sẽ tự mình đi nhập hàng, hai ngày sau có thể trở về, đến lúc đó sẽ cung ứng sữa bột lại cho mọi người! Mọi người đừng lo lắng!"

"Vậy thì tốt quá, bà chủ Hứa làm việc đúng là rất nhanh!"

"Đúng vậy, bà chủ Hứa đúng là không tệ, cũng không biết rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng."

"Ai, chờ tin tức của bà chủ Hứa đi. Ai, Lục tiểu huynh đệ, cậu muốn đi đâu vậy?"

Mấy người trông thấy Lục Lập Hành ôm đứa nhỏ đi ra thì đều cảm thấy tò mò.

Lục Lập Hành nói: "Đi tiêm vắc xin phòng bệnh cho các con, y tá nói phải tiêm trong vòng hai ngày!"

"A đúng đúng đúng, vừa ra đời liền phải tiêm. Nhưng mà cậu đi nhầm chỗ rồi, chỗ tiêm vắc xin phòng bệnh ở bên này! Đúng lúc nhà tôi cũng đi tiêm, tôi đi chung với cậu. Cậu chờ chút."

Lục Lập Hành gật đầu.

Một lát sau, chị gái kia đẩy một cái xe đẩy em bé đi ra.

Lục Lập Hành trông thấy cái xe kia, lập tức cảm thấy hào hứng.

Sao hắn có thể quên mất chuyện này chứ!

Hại bản thân phải một mình ôm hai đứa bé đi tiêm vắc xin phòng bệnh.

Vô cùng bất tiện.

"Chị, chị mua chiếc xe đẩy em bé này ở đâu vậy?"

"Há, cũng mua ở trung tâm Mẹ và bé, cậu có muốn không? Hôm nào dẫn cậu đi!"

"Được, có xe cho hai người không?"

Chị gái kia sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại:

"A đúng rồi, nhà cậu là song bào thai, thế nhưng xe đẩy cho trẻ sơ sinh bình thường đều là một người. Tôi còn chưa thấy qua xe cho hai người, hay là cậu mua hai cái đi?"

"Hai cái?"

Vậy thì phải cần hai người đẩy, thật sự là không tiện chút nào.

Lục Lập Hành nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ đến khả năng tự mình chế tác một cái xe đẩy cho hai bé.

Nếu không thì sau này sẽ có phiền toái!

"Cám ơn chị, tôi sẽ đi xem một chút!"

"Không cần khách sáo, mau đi thôi, tiêm vắc xin phòng bệnh ở chỗ này!"

Lục Lập Hành trông thấy cuối hành lang có một phòng bệnh không lớn.

Trước cửa phòng bệnh là một số phụ huynh. Bọn họ ôm em bé trong ngực, chắc là đã tiêm vắc xin phòng bệnh xong. Bọn nhỏ đang khóc tê tâm liệt phế.

Các phụ huynh cũng hoảng đến đỏ mặt.

"Con ngoan, con ngoan đừng khóc! Con khóc như vậy ba mẹ đau lòng, làm sao bây giờ?"

Lục Lập Hành nghe xong lời này, lập tức cũng cảm thấy khó chịu.

Hắn có đến hai đứa con đó!

Nếu như bọn chúng cũng khóc như thế, vậy hắn chẳng phải là sẽ đau lòng gấp hai hay sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment