Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 379 - Chương 379 - Ba Ba Còn Khó Chịu Hơn Bọn Nhỏ Tiêm

Chương 379 - Ba Ba Còn Khó Chịu Hơn Bọn Nhỏ Tiêm
Chương 379 - Ba Ba Còn Khó Chịu Hơn Bọn Nhỏ Tiêm

Lục Lập Hành vừa nghĩ như vậy, đã bắt đầu không nỡ!

Nhưng hắn đã báo tên danh sách tiêm từ trước.

Lúc này, y tá đang cầm tờ danh sách và gọi:

"Lục Niệm Khanh, Lục Tư Vãn, hai bạn nhỏ này đã tới chưa?"

Lòng Lục Lập Hành như bị bóp lại thật chặt, cảm giác còn khẩn trương hơn cả mình tiêm.

"Lục Niệm Khanh, Lục Tư Vãn."

"A? Đây là tên của đôi long phượng thai kia đúng không? Đôi long phượng thai tới rồi sao?"

Chị gái bên cạnh Lục Lập Hành không nhịn được mà bật cười:

"Ai, tiểu tử, gọi cậu đấy, còn chờ cái gì nữa?"

"A a, đến đây, đến đây!" Lục Lập Hành tranh thủ thời gian đáp lại.

Người xung quanh đã cười ra tiếng:

"Ha ha, ba của hai đứa nhỏ này có phải là không nỡ hay không?"

"Yên tâm đi, y tá rất ôn nhu, cũng chỉ khóc một hồi rồi thôi!"

Lục Lập Hành gật đầu.

Bởi vì hắn đến, người xung quanh đều bu lại.

Ngoài ra còn có một số bạn nhỏ hai ba tuổi cũng đến tiêm vắc xin phòng bệnh, bọn nhỏ đều ngẩng đầu, nhìn hai đứa nhóc với vẻ mừng rõ:

"Mẹ, em trai và em gái kia thật xinh đẹp!"

"Mẹ, mẹ cũng sinh cho con một em gái như thế đi!"

Lục Lập Hành hoàn toàn không để ý đến những âm thanh xung quanh.

Trong mắt của hắn chỉ còn lại hai nhóc con:

"Các con đừng sợ, ba ba ở đây, lát nữa sẽ không đau chút nào đâu ~ "

Y tá bên trong thấy Lục Lập Hành nói chuyện với em bé nhẹ nhàng như thế, cũng nhịn không được mà cười ra tiếng:

"Tới đây anh trai, anh ngồi xuống trước đi, nhớ ôm chặt các em bé, chúng tôi sẽ làm rất nhẹ."

"Được!"

Lục Lập Hành lúc này mới ngồi xuống.

Y tá vốn muốn tiêm cho em gái trước. Nhưng mà, nàng vừa mới động vào em gái, nhóc con đã nhăn mày.

Lục Lập Hành lập tức đau lòng. Hắn vội vàng nói: "Tiêm cho anh trai trước đi!"

Y tá nín cười:

"Thế nhưng, chuyện này khác nhau ở chỗ nào chứ?"

"Có, em gái là con gái cần anh trai che chở mới được!"

Nhìn dáng vẻ này của Lục Lập Hành, y tá không nhịn được mà thầm nghĩ. Nếu như một đứa nhỏ phải tiêm hai mũi thì anh trai đáng thương này đại khái sẽ đau gấp hai lần.

"Được được được, vậy tiêm cho anh trai trước!"

Y tá lại kéo áo của anh trai lên.

Anh trai dù sao cũng là anh trai, đến bây giờ còn đang ngủ, tay áo bị kéo xuống đều hồn nhiên không biết.

Lục Lập Hành lúc này mới yên tâm hơn một chút.

"Ha ha, anh trai à. Tôi thường gặp tình cảnh trọng nam khinh nữ, rất nhiều người đều không muốn sinh con gái, la hét muốn tiếp tục sinh, làm sao đến chỗ của anh lại thay đổi rồi?"

Lục Lập Hành cười cười: "Nam nữ đều như nhau cả, đều là con của mình, có gì khác biệt đâu."

Y tá lần đầu tiên nghe thấy lời nói như này.

Nàng nhìn Lục Lập Hành với vẻ mặt khiếp sợ, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm động. Động tác của nàng lại cẩn thận hơn một chút.

Kim đâm vào, anh trai vẫn không có phản ứng. Đôi mắt nhỏ an tĩnh kia cũng không mở ra, giống như hoàn toàn không cảm nhận được gì!

Trong lòng Lục Lập Hành lập tức lộp bộp một cái!

Tiểu tử này không phải là ngốc đó chứ?

Tiêm như thế rồi mà con không tỉnh lại?

Người vây xem phía sau cũng vô cùng nghi hoặc:

"Mau nhìn nhóc con kia kìa, không khóc nha!"

"Sao vẫn còn đang ngủ vậy?"

Y tá cũng nghi ngờ nhìn sang!

Thuốc được tiêm xong rất nhanh, lúc rút kim ra, y tá còn dự định gọi nhóc con này một cái.

Kết quả.

Vào lúc kim được rút ra hoàn toàn!

Bỗng nhiên!

Nhóc con nhíu chặt lông mày, thân thể động đậy, sau đó liền bắt đầu khóc lớn!

Tiếng khóc kia!

Vô cùng to.

Giống như là bị bắt nạt vậy.

Mọi người lập tức cười lên:

"Ha ha, nhóc con này là không kịp phản ứng lại sao!"

"Nhìn xem hiện tại khóc dữ chưa kia. Cung phản xạ này đúng là thật dài, ha ha ha ha."

Lục Lập Hành cũng coi như là nhẹ nhàng thở ra.

Thế nhưng, lúc này, hắn càng thêm nhức đầu!

Anh trai khóc, em gái cũng khóc theo.

Hắn phải dỗ thế nào đây!

Em gái còn chưa tiêm vắc xin phòng bệnh đâu.

May mà chị gái bên cạnh thấy vậy thì vội vàng bế bé trai lên. Nàng vừa cười vừa nói:

"Để tôi bế cho, cậu tiêm cho em gái trước đi. Ha ha, Lục tiểu huynh đệ, không phải tôi có gì đâu, nhưng mà dù cậu có đau lòng thì cũng phải tiêm, không thì sẽ ảnh hướng đến đứa nhỏ sau này!"

"Ừm, tôi đã biết."

Lục Lập Hành dỗ em gái xong, thận trọng kéo tay áo của em gái lên. Sau đó, hắn nhẫn tâm nói:

"Đến, tiêm đi!"

Y tá gật đầu.

Em gái khác với anh trai, kim vừa chạm vào đã khóc toáng lên. Nước mắt rơi xuống từng giọt.

Điều này khiến cho Lục Lập Hành đau lòng muốn chết.

"Nhẹ chút, nhẹ chút, nhẹ chút!"

Nhưng đã tiêm rồi, y tá nào còn nghe hắn.

Sau khi tiêm theo tốc độ bình thường, y tá nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của em gái. Nhóc con nhếch miệng, lập tức không khóc nữa. Dáng vẻ kia khỏi phải nói là có bao nhiêu đáng yêu.

"Nhìn đi, em gái cũng rất kiên cường nha. Ba đứa nhỏ à, anh cũng nên học cách nhìn chúng tự lập. Anh cứ như này, lỡ như sau này nàng lớn lên lập gia đình thì phải làm sao bây giờ?"

Lại gặp phải vấn đề này.

Lục Lập Hành nhớ tới phản ứng của mình khi nghĩ tới chuyện Thiên Thiên phải lập gia đình.

Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu!

Hắn vội vàng ôm bé gái vào trong ngực.

"Đợi đến lúc lập gia đình rồi nói sau!"

"Ha ha ha, nhìn là biết không nỡ, tới tới tới, người tiếp theo!"

Lục Lập Hành ôm lấy em gái cùng anh trai đã được dỗ xong, đi về phía phòng.

Lúc sắp đến phòng bệnh, Lục Lập Hành nghĩ một lúc, vẫn quay đầu lại nói với chị gái đi cùng:

"Chị à, chuyện là, lát nữa chị đừng nói chuyện đi tiêm vừa nãy cho Vãn Thanh nha!”

Dáng vẻ của hắn vừa rồi, thật sự là có chút tổn hại hình tượng, tuyệt đối không thể để Vãn Thanh biết được.

Chị gái cười không ngậm mồm vào được:

"Được được được, tôi không nói!"

Lục Lập Hành lúc này mới yên tâm đi về phía trước.

Hắn nào biết rõ, mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh líu ríu:

"Vãn Thanh à, em không biết đâu, chồng em vừa rồi đúng là khiến chị cười chết mất. Ha ha ha, hắn còn nhát gan hơn cả hai đứa nhỏ."

"Thật sao? Thật sao? Xảy ra chuyện gì? Mau nói cho em một chút!"

Dáng vẻ của Cố Vãn Thanh vô cùng muốn biết.

Sau đó, một người khác kể lại cho nàng.

Lục Lập Hành: ...

Thất sách rồi!

Người nói chuyện vừa rồi cũng có mặt ở trước cửa phòng tiêm vắc xin. Nàng nhân lúc Lục Lập Hành đang dỗ mấy đứa nhỏ, đã nhanh chóng chạy trở về phòng bệnh, cùng Cố Vãn Thanh bát quái!

Hắn lúc này muốn giải thích sợ là đã chậm.

Lục Lập Hành đành phải kiên trì đi vào:

"Khục, Vãn Thanh, chuyện kia, anh…"

Cố Vãn Thanh ngẩng đầu, nín cười nhìn về phía hắn:

"Đến, cho em ôm các con một cái."

Lục Lập Hành đành phải đưa bọn nhỏ qua.

Chị gái tám chuyện kia thấy Lục Lập Hành trở về, cũng không bát quái nữa, đứng dậy tạm biệt rời đi.

Lục Lập Hành chợt cảm thấy có chút xấu hổ:

"Em, em có đói bụng không? Anh đi làm chút gì cho em ăn?"

Cố Vãn Thanh lắc đầu:

"Không đói bụng."

"Vậy có muốn uống nước hay không?"

"Nghe nói anh vừa mới bị hù dọa khi nhìn thấy các con tiêm?"

"Khụ, chuyện kia, em nghe anh nói, anh…"

Lục Lập Hành đang tự hỏi, phải làm thế nào để giữ vững hình tượng vĩ đại trước đó của mình.

Trước cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của Trần Thu Linh:

"Vãn Thanh, Tiểu Hành, ăn cơm thôi!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment