Lục Lập Hành lập tức nhẹ nhàng thở ra. Mẹ đến thật là đúng lúc!
"Mẹ, hôm nay ăn cái gì?"
"Canh xương sườn ! Chờ một chút, cho con dâu của mẹ ăn trước đã!"
Trần Thu Linh không chút khách sáo cầm lấy bát từ trong tay Lục Lập Hành.
Nàng lấy chén nhỏ ra, múc cho Cố Vãn Thanh một chén trước, sau đó mới đưa phần còn lại cho Lục Lập Hành.
"Vãn Thanh, không đủ ăn thì nói với mẹ, mẹ lại làm cho con. Con muốn ăn cái gì cũng có thể nói với mẹ. Mẹ đã nói với ba con rồi, mấy ngày anh hắn sẽ trông coi quầy hàng bên kia một mình, mẹ sẽ chuyên tâm nấu ăn cho con!"
Cố Vãn Thanh để hai đứa nhóc đã ngủ xuống giường:
"Cám ơn mẹ."
Lục Lập Hành thấy các nàng nói chuyện vui vẻ, nhịn không được nhìn thoáng qua canh suông còn lại trong chén:
"Mẹ, vậy con thì sao? Con cũng muốn ăn…."
Trần Thu Linh cũng không thèm liếc hắn một chút, trực tiếp đi xem bọn nhóc.
"Con muốn ăn cái gì không quan trọng!"
Lục Lập Hành:…
Hắn lập tức cảm thấy địa vị của mình hình như sắp không giữ được.
Nhưng cảnh tượng hiện tại vẫn khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ và an lòng.
Lục Lập Hành bưng bát đũa lên, đang muốn húp miếng canh, lại nghe Trần Thu Linh nói:
"Lúc mẹ ở bên ngoài có nghe nói, con đã mang theo bọn nhỏ đi tiêm vắc xin phòng bệnh rồi?"
Lục Lập Hành chợt dừng lại, canh này uống cũng không được, không uống cũng không xong!
Trần Thu Linh còn nói:
"Sao không chờ mẹ cùng đi tiêm vắc xin phòng bệnh? Cũng có thể giúp đỡ đôi chút!"
Trong lòng Lục Lập Hành lập tức cảm thấy vui vẻ, mẹ vẫn đau lòng cho mình.
Thế nhưng, không đợi hắn thể hiện vui vẻ ra ngoài, đã nghe Trần Thu Linh nói:
"Con một mình mang theo hai đứa nhỏ, lỡ như làm bọn chúng bị thương thì phải làm sao bây giờ? Bọn chúng còn nhỏ như vậy, lần sau không cho phép như này, phải chờ mẹ đến!"
Lục Lập Hành:…
Nói cho cùng, vẫn là đau lòng các bảo bảo!
Hắn bất đắc dĩ nhấp một hớp canh: "Được, con đã biết."
"Ừm, tranh thủ thời gian ăn đi, ăn xong thì đi rửa chén, lát nữa mẹ đi giặt tã cho bọn nhỏ."
"Được!" Lục Lập Hành không có phản bác.
Chờ thu dọn xong tất cả, trời cũng đã tối.
Lục Kiến Châu xong việc cũng tới bệnh viện.
Một ngày không gặp, hắn vô cùng nhớ bọn nhỏ.
Lục Lập Hành mấy lần muốn tiến tới nói chuyện, đều phát hiện mình hình như hoàn toàn không thể chen lời vào. Hắn không có biện pháp nào khác, đành phải ở bên cạnh quan sát bọn họ.
Nhìn một chút, hắn bỗng nhiên cảm giác lòng bàn tay của mình mềm nhũn.
Cúi đầu thì nhìn thấy Cố Vãn Thanh đang đưa tay nắm chặt tay của hắn.
Nàng ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt kia tràn đầy lo lắng. Dường như chỉ cần hắn yên tâm, nàng sẽ luôn cùng hắn.
Lục Lập Hành nhịn không được, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Cố Vãn Thanh.
Nha đầu này, cho rằng hắn đang ghen tị sao?
Hắn mới không có!
Ngược lại, hắn rất thích bầu không khí gia đình như vậy!
Đây là thứ mà hắn đã chờ đợi cả một đời.
Đêm nay, Trần Thu Linh cũng muốn ở lại.
Lục Lập Hành liền ngủ ngon hơn một chút.
…
Thời gian 2 ngày thoáng một cái đã qua!
Một ngày này, Hứa Vân cuối cùng cũng nhập sữa bột chất lượng tốt về.
Nàng đang kiểm hàng ở trong tiệm, quyết định tự mình đến Viện bảo vệ sức khoẻ mẹ và bé đưa cho người cần.
Bởi vì làm ăn rất nhiều năm nên nàng cũng có chút danh tiếng. Những người kia đều là nghe danh mà đến. Nàng không thể làm cho các nàng thất vọng được.
Sau khi sắp xếp xong, Hứa Vân nghĩ một hồi, yên lặng nói:
"Cũng không biết vợ của người anh em kia đã sinh hay chưa. Hình như hắn nói hắn cũng đến Viện bảo vệ sức khỏe mẹ và bé? Được rồi, lấy thêm chút đi, lỡ như đụn phải hắn thì sao!"
Hứa Vân nghĩ như vậy liền bỏ thêm một số đồ dùng cho trẻ sơ sinh vào. Sau đó nàng mới lái xe, tiến về Viện bảo vệ sức khỏe mẹ và bé.
Lúc này.
Viện bảo vệ sức khỏe mẹ và bé.
Trong phòng bệnh của Cố Vãn Thanh vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay, Vương Thiết Trụ tới. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn theo một cô gái.
Lý Du Du!
Nàng buộc hai bím tóc, mặc áo hoa.
Nàng đưa trứng gà, hủ tiếu vào đống đồ chơi trong tay cho Lục Lập Hành:
"Anh Lục ca, chị Vãn Thanh, đây là cho các người và các bé."
Cố Vãn Thanh nhìn về phía nàng, cười nói:
"Tới thì tới, sao còn mang theo nhiều đồ như vậy."
"Ha ha, em chính là muốn đến nhìn các em bé một chút. Con của hai người quả nhiên đáng yêu như em dự đoán. Ô, quá thơm, thơm mùi sữa!"
Lý Du Du ôm lấy em gái, cọ cọ ở trên mặt của nàng.
"Chị Vãn Thanh, chị có thể nói cho em biết làm thế nào mới có thể sinh được một đứa nhỏ đáng như này hay không?"
Cố Vãn Thanh bị dáng vẻ của nàng chọc cười. Nàng nhìn thoáng qua Vương Thiết Trụ đang ngu ngơ:
"Đầu tiên, em phải lấy chồng đã!"
Vương Thiết Trụ cười hắc hắc, lập tức nói:
"Đúng vậy, Du Du, gả cho anh, chúng ta cũng có thể sinh!"
Lý Du Du lập tức đỏ mặt. Nàng hờn dỗi nói:
"Ai muốn gả cho anh chứ? Đừng nói lung tung!"
Nhưng bên trong giọng nói kia lại tràn đầy sự thẹn thùng.
Cố Vãn Thanh nhìn mà muốn cười. Nàng lại hỏi Vương Thiết Trụ:
"Thiết Trụ, quyết định thời gian hôn lễ chưa?"
Vào lúc đầu năm, Vương Thiết Trụ đã tới nhà Du Du hỏi cưới.
Lúc này đã qua hơn một tháng rồi. Hiện tại, hai người còn ở cùng một chỗ, mấy chuyện đó chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Vương Thiết Trụ lắc đầu:
"Vẫn còn chưa, nhưng mà hai nhà chúng em đang thương lượng. Hắc hắc, chị dâu, đến lúc đó có thể để anh Lục chủ hôn cho em không!"
Lục Lập Hành là quý nhân trong mệnh của hắn. Trợ giúp hắn kiếm tiền, còn giúp hắn quen biết Lý Du Du.
Ở trong mắt Vương Thiết Trụ, Lục Lập Hành là ngoài quan trọng nhất ngoài ba mẹ!
"Được, em hỏi anh Lục của em xem thế nào."
"Anh Lục, thế nào?" Vương Thiết Trụ lập tức nhìn về phía Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành lúc này đang đút sữa bột cho em bé.
"Không có vấn đề, em mà kết hôn, anh nhất sẽ định đi chủ hôn!"
"Ha ha, em biết ngay mà, Du Du, có hài lòng không! Có thể gả cho anh chưa?"
Lúc trước, hắn từng nói với Lý Du Du, lúc kết hôn sẽ nhờ Lục Lập Hành đến chủ hôn! Nhưng Du Du nói Lục Lập Hành bận rộn như vậy, nhất định không có thời gian đi. Vương Thiết Trụ còn đảm bảo với nàng rằng Lục Lập Hành nhất định sẽ đi.
Hôm nay, chính là đến để kiểm chứng.
Lý Du Du đỏ mặt:
"Hừ, dù sao anh Lục và chị Vãn Thanh mà đi, em sẽ gả cho anh!"
"Ha ha ha ha!" Vương Thiết Trụ cao hứng, cười không ngậm miệng được.
Lúc này, Lục Lập Hành chợt nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào.
Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện đám phụ nữ kia đang phi nước đại về một phía!
Lục Lập Hành nhíu mày lại.
Vương Thiết Trụ cũng hết sức tò mò:
"Anh Lục, sao thế? Các nàng chạy nhanh như vậy làm cái gì?"
Lục Lập Hành lắc đầu:
"Không biết, không có chuyện gì. Các nàng thích bát quái, đại khái lại đi bát quái cái gì đó?"
"Ồ…"
. . .
Ngoài đại sảnh, Hứa Vân đã đến.
Đám người kia không hẹn mà cùng chạy qua bên này:
"Bà chủ Hứa cuối cùng cũng đến rồi!"
"Tôi biết ngay mà, cô sẽ đến đúng giờ, quá tuyệt vời!"
Hứa Vân cười cười:
"Tôi đang gắng sức đuổi theo, thật sự xin lỗi, đã làm chậm trễ các người, sữa bột đều đủ chứ?"
"Ừm, đủ đủ, một người anh em đã chia cho chúng tôi một ít! Bà chủ Hứa, tới tới tới, đưa chút sữa bột, chúng tôi đã chuẩn bị tiền từ trước!"
Hứa Vân cứng lại: "Người anh em?"
------
Dịch: MBMH Translate