Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 381 - Chương 381 - Thì Ra Là Cậu

Chương 381 - Thì Ra Là Cậu
Chương 381 - Thì Ra Là Cậu

"Đúng đúng đúng, nhà bọn hắn còn sinh song bào thai nữa. Sữa bột của người kia cũng mua từ chỗ của cô. Hắn nói nhà bọn họ dùng không hết nên chia cho chúng ta!"

Hứa Vân lần nữa sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười: "Song bào thai sao?"

Chẳng lẽ chính là vị Lục huynh đệ kia sao?

Hắn thế mà còn chia sữa bột cho người khác?

Nếu như quả thật là hắn thì con người này đúng là không tồi!

"Đúng vậy. Bác sĩ còn bảo là, bọn họ chính là gia đình duy nhất có song bào thai trong mấy tháng này, vô cùng đáng yêu. Bà chủ Hứa, sau khi chúng tôi lấy được sữa bột sẽ mang cô đi xem một chút!"

"Được!" Hứa Vân lập tức gật đầu.

Nàng lát nữa nhất định phải đi xem một chút mới được.

Sau đó, Hứa Vân nhanh chóng phân chia sữa bột cho mọi người.

Mấy chị gái thấy bên cạnh nàng còn có một rương đồ lớn thì nghi hoặc:

"Làm sao còn có? Bà chủ Hứa, là ai còn chưa tới lấy sao? Cần tôi đi gọi giúp một chút không?"

"A, cái này sao, không cần, đây là quà tôi tặng người khác!"

"Tặng người? Ai vậy?"

Hứa Vân nói: "Chính là người nói cho tôi biết sữa bột của mình có vấn đề. Nếu không phải vậy, tôi có lẽ đã bán sữa bột kém chất lượng cho các người rồi!"

"Như vậy sao, vậy thì đúng là nên cảm tạ người ta một chút. Người đó cũng sinh con ở trong bệnh viện này sao?"

Hứa Vân lắc đầu: "Không biết, tôi còn không xác định, lát nữa sẽ đi xác nhận một chút!"

"Được, vậy chúng tôi sẽ đi với cô. Hắn cũng coi như là ân nhân cứu mạng của con chúng tôi. Cho dù như thế nào thì cũng phải cảm tạ một chút."

Mấy người nói xong thì muốn theo Hứa Vân lên lầu.

Chính vào lúc này, bọn họ nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc:

"Bà chủ Hứa? Thì ra là chị!"

Hứa Vân vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lục Lập Hành, bên cạnh hắn còn có một người đàn ông.

Hứa Vân lập tức nở nụ cười:

"Tiểu huynh đệ, thật sự chính là cậu. Vợ cậu sinh song bào thai sao?"

Lục Lập Hành gật đầu: "Đúng vậy, chị đây là…"

Hắn nghi hoặc nhìn về phía cái rương rỗng bên cạnh Hứa Vân.

Vừa rồi lúc ở phòng bệnh, Cố Vãn Thanh và Lý Du Du trò chuyện một chút về vấn đề hoa quả.

Vãn Thanh muốn ăn trái cây.

Lục Lập Hành và Vương Thiết Trụ liền cùng đi ra ngoài mua hoa quả.

Nào biết rõ, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Hứa Vân.

Nàng lúc này xuất hiện ở đây, chẳng lẽ chuyện sữa bột đã được giải quyết?

Hắn còn nghĩ đến việc dành thời gian đi xem một chút xem có cần giúp đỡ hay không.

"Há, tôi tới để đưa sữa bột cho mọi người. Chư vị, đây chính là người nói với tôi là sữa bột có vấn đề. Ha ha ha, tôi cuối cùng cũng tìm được hắn."

Sau khi nói xong, Hứa Vân cao hứng bước đến bên cạnh Lục Lập Hành:

"Đúng lúc tôi có mang vài thứ đến, nghĩ rằng nếu như các người sinh thì các em bé cũng sẽ dùng đến. Cầm lấy!"

Nàng đưa một cái rương lớn cho Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành nhìn vào trong rươn một chút.

Có sữa bột, có tã, có khăn giấy, còn có rất nhiều đồ dinh dưỡng cho trẻ em.

Lục Lập Hành gật đầu:

"Được, làm phiền bà chủ Hứa rồi. Chị tính xem hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ thanh toán!"

Hứa Vân lập tức khoát tay:

"Không cần đâu. Tôi không cần số tiền kia. Nếu như không nhờ có cậu thì tôi đã bị lừa thảm rồi. Tiểu huynh đệ, cậu không biết đâu, người hại tôi lần này chính là một người bạn không tệ lắm của tôi, cũng coi như là đồ đệ của tôi!"

"Tôi trước đó mang theo nàng cùng làm ăn, sau khi theo tôi mở cửa hàng mấy năm, nàng liền tách ra làm một mình!"

"Bây giờ, cửa hàng kia cũng không tệ, nhưng dù sao tôi cũng làm lâu hơn. Nàng không tốt được như tôi, liền bắt đầu hãm hại sau lưng, muốn làm lớn tại thị trường Mẹ và bé, ai!"

"Những vật này xem như tôi thay chính tôi và những đứa trẻ khác cảm ơn cậu đi. Cậu nhất định phải nhận. Nếu như nhận tiền của tôi, lương tâm của tôi cũng sẽ không được yên ổn."

Hứa Vân một hơi nói rõ mọi chuyện.

Đám người kia nghe vậy đều hai mặt nhìn nhau.

"Thì ra là Lục huynh đệ nói cho bà chủ Hứa sao? Thế nhưng, Lục huynh đệ, trước đó cậu nói với tôi là nghe bà chủ Hứa nói. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Các nàng còn nhớ rõ, lúc mới bắt đầu, Lục Lập Hành bảo các nàng tạm thời không nên mua số sữa bột kia. Nói là nghe nói sữa bột có vấn đề.

Sao từ chỗ của bà chủ Hứa lại biến thành là Lục Lập Hành nói rồi?

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói:

"Tôi cũng là vì tình thế cấp bách, lúc trước nếu như tôi không nói như vậy thì các người nhất định sẽ cho là tôi đang bịa đặt, sẽ không coi trọng. Tuyệt đối không thể để bọn nhỏ uống đống sữa bột kia được."

Lúc này, Vương Thiết Trụ mới hiểu rõ nguyên do mọi chuyện.

Hắn vui vẻ nở nụ cười:

"Các chị à, sợ là các người còn không biết, anh Lục rất lợi hại, lời hắn nói đã thành thật mấy lần rồi. Các người nhất định phải tin tưởng đó! Trước đó ở thôn chúng tôi, anh Lục còn bởi vậy mà cứu được rất nhiều người đó!"

"Thật, thật sao?"

"Đúng vậy! Tuyệt đối là thật, các người xem chuyện sữa bột không phải đã bị hắn nói trúng rồi sao?"

Mấy người lập tức gật đầu:

"Đúng đúng đúng!"

"Lục huynh đệ, cậu nhất định phải nhận lấy đống đồ này của bà chủ Hứa. Như này đi, chúng tôi sẽ tiếp tế tiền cho bà chủ Hứa, cậu không cần trả!"

"Chẳng lẽ cậu muốn khiến cho lòng của mọi người ở đây đều luôn băn khoăn hay sao!"

Mọi người đã nói như vậy rồi, Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải gật đầu:

"Được, vậy tôi sẽ nhận, cảm ơn bà chủ Hứa!"

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn!"

Hứa Vân vừa nói vừa tự hỏi về khả năng nhận thầu tất cả sữa bột của con của Lục Lập Hành sau này.

"Để tôi đi xem con của cậu một chút nào, các nàng đều nói rất đáng yêu, lòng tôi đã ngứa muốn chết rồi!"

Hứa Vân sở dĩ mở cửa hàng Mẹ và bé, cũng là bởi vì trẻ con.

Nàng thích nhất là trẻ con.

"Được, tôi ra ngoài mua chút hoa quả, lập tức quay lại, lát nữa sẽ mang chị lên."

"Được được được!" Hứa Vân liên tục gật đầu.

Chờ Lục Lập Hành trở về, Hứa Vân mới theo Lục Lập Hành lên lầu.

Hai đứa nhóc đã tỉnh.

Lý Du Du đang chơi đùa với bọn nhỏ.

Hứa Vân vui vẻ đi đến.

Sau khi Lục Lập Hành giới thiệu cho mọi người, ánh mắt Hứa Vân liền rơi xuống trên người hai nhóc con, không thể dời đi nổi!

"Trời, tiểu huynh đệ, hai đứa nhóc nhà cậu đúng là rất đáng yêu! Các nàng không có lừa gạt tôi! Mới mấy ngày đã đẹp như vậy rồi, không biết trưởng thành sẽ như nào nữa!"

Lục Lập Hành nghe khen mà lòng như nở hoa, cảm giác còn vui vẻ hơn cả khen chính mình.

"Đa tạ bà chủ Hứa đã khích lệ!"

"Ha ha ha, Lục huynh đệ, hay là như vậy đi. Tôi sẽ nhận thầu tất cả sữa bột của hai đứa nhóc này từ nhỏ đến lớn. Cậu cảm thấy thế nào? Không cần tiền, tôi đưa đến cho các người!"

Hứa Vân cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói ra chuyện mình muốn làm.

"Chuyện này không thể được!"

Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh trăm miệng một lời.

Hứa Vân đã sớm biết bọn họ sẽ từ chối.

"Không phải, các người nghe tôi nói trước đã. Tôi một mặt là muốn cảm tạ cậu, mặt khác là muốn các người quảng cáo một chút cho việc buôn bán của tôi!"

"Cậu không biết đâu, hai năm này làm ăn khó khăn, chỗ tôi cũng có chút xuống dốc!"

"Tôi vẫn luôn muốn tìm mấy đứa nhỏ xinh đẹp để làm quảng cáo. Hiện tại không phải là có rồi sao?"

"Để bọn nhỏ tự kiếm tiền sữa bột cho mình, còn có thể tiết kiệm cho các người không ít đâu, thế nào, Lục huynh đệ?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment