Lục Lập Hành hơi sững sờ.
Hứa Vân lại nói: "Cũng không cần quá phiền phức, chỉ là một tháng mang theo hai nhóc đến trong tiệm tôi dạo hai vòng là được!"
Dù sao nàng cũng sẽ không để ý đến chuyện có quảng cáo được hay không. Nàng làm vậy chỉ là vì cảm tạ Lục Lập Hành.
Lần này, hắn đã giúp nàng một ơn lớn.
Lục Lập Hành vẫn chưa trả lời, đã nghe bên cạnh Cố Vãn Thanh nói:
"Được, được, chờ đầy tháng thì chúng tôi sẽ đi, đa tạ bà chủ Hứa."
Nàng vẫn muốn làm chút gì đó cho Lục Lập Hành, giảm ít một chút gánh vác.
Mặc dù bây giờ Lục Lập Hành kiếm tiền đơn giản, nhưng nàng vẫn không muốn để hắn mệt mỏi như vậy!
Lục Lập Hành thấy Cố Vãn Thanh đồng ý, bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy cứ dựa theo ý của Vãn Thanh đi, cám ơn bà chủ Hứa!"
...
Cố Vãn Thanh ở bệnh viện một tuần lễ mới được phép xuất viện.
Ngày này.
Lục Lập Hành thu dọn đồ đạc từ sớm.
Hắn bọc hai đứa nhỏ lại cực kỳ chặt chẽ rồi đưa cho Trần Thu Linh và Lục Kiến Châu, mình thì đỡ Cố Vãn Thanh chuẩn bị xuất viện.
Lúc rời đi, một đoàn y tá vây quanh dặn dò Cố Vãn Thanh những chuyện cần thiết phải chú ý.
Cả đám đều lưu luyến không rời.
"Anh Lục, chị Vãn Thanh. Các người nhớ thường xuyên đến bệnh viện đi dạo nha, như vậy thì chúng tôi có thể nhìn thấy hai đứa nhóc kia nhiều hơn!"
Lúc làm việc, nhìn hai đứa nhóc đáng yêu như vậy, tâm tình đều vui vẻ hơn không ít.
Nhưng mà y tá này vừa dứt lời, đã bị y tá bên cạnh dạy dỗ:
"Phi phi phi, nói cái gì đó? Bệnh viện sao có thể thường xuyên đến được? Mau xin lỗi!"
Tiểu y tá nghe xong cảm thấy cũng đúng. Nàng lập tức thè lưỡi, ngượng ngùng cười nói:
"Thật sự xin lỗi, tôi không phải là có ý đó."
"Ha ha!" Lục Lập Hành cười cười:
"Nhà chúng tôi ở ngay cạnh bệnh viện các người, nếu muốn xem bọn nhóc thì có thể đến bất cứ lúc nào! Rất hoan nghênh."
"Thật sao, thật sao? Vậy thì tốt quá!"
Tiểu y tá kích động sờ lên hai gương mặt nhỏ nhắn:
"Tiểu Khanh Khanh, tiểu Vãn Vãn, chị có thể đi xem các em rồi!"
Mấy y tá thay phiên nhau ôm hai đứa nhóc rồi mới để bọn họ rời đi.
Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh mỗi người ôm một đứa. Cố Vãn Thanh đi ở phía sau.
Trông thấy Lục Lập Hành cầm tất cả mọi thứ trên tay, nàng nóng nảy nói:
"Đưa em cầm giúp một chút!"
"Không cần đâu."
Lục Lập Hành tranh thủ thời gian lui về sau một bước.
"Em đừng nhìn sự chú ý của ba mẹ anh hiện giờ đều ở trên người các con, thế nhưng chỉ cần anh đưa đồ cho em cầm, bảo đảm bọn họ sẽ lập tức quay lại mắng anh!"
"Phốc ~ " Cố Vãn Thanh bị chọc phát cho cười:
"Nào có như vậy?"
"Thật, em và các con bây giờ chính là trái thơm ở trong mắt bọn họ, vì không để anh bị mắng, vẫn nên để anh cầm cho!"
Lục Lập Hành yên lặng thở dài, giống như đang cảm khái vận mệnh bất công.
Nhưng trên thực tế, trong lòng hắn lại đang vô cùng vui vẻ!
"Ha ha ~ " Cố Vãn Thanh nhịn không được nở nụ cười:
“Được, anh cầm đi, lát nữa mà mỏi quá thì gọi em."
"Ừm, được!"
Hai người một đường trở về nhà.
Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà đã nấu cơm xong và đang chờ đợi!
Hôm nay, bọn họ chuẩn bị cho Cố Vãn Thanh một bữa ăn thanh đạm dinh dưỡng.
Lục Thiên Thiên vốn cũng muốn đi cùng, nhưng bởi vì còn đang đi học nên không để cho nàng tới. Mà Đại Hoàng đương nhiên là bị bắt ở nhà chiếu cố Thiên Thiên.
"Tới tới tới, Vãn Thanh, ngồi bên này, chị múc canh cho em!"
"Ha ha, Vãn Thanh hiện tại chính là đại công thần của nhà chúng ta nha, phải ăn nhiều một chút!"
Lục Lập Vĩ cũng cười nói.
Cố Vãn Thanh có chút ngượng ngùng:
"Chị dâu, chị đừng nói vậy, trong bụng của chị bây giờ cũng đang có một sinh mệnh mà!"
"Không có chuyện gì, lúc này còn sớm, con cũng rất ngoan. Chị hôm nay rất cao hứng, em cũng không thể cản chị!"
Sau khi Chu Ngọc Hà đưa đồ ăn cho Cố Vãn Thanh, lập tức đi xem bọn nhỏ!
Nàng vốn đã thích trẻ con, lúc này càng là yêu thích không buông tay, ngay cả ánh mắt cũng không nỡ rời đi.
Lục Lập Vĩ cũng xới cơm cho Lục Lập Hành:
"Người trong thôn đều chờ hai em trở về làm tiệc đầy tháng đó, còn nhờ anh mang đến rất nhiều thứ. Lập Hành, hai đứa nhóc này mà trở về có thể sẽ thành bánh trái thơm ngon của toàn thôn chúng ta!"
"Ha ha, phải chờ đầy tháng mới có thể trở về được, hơn nửa tháng nữa!"
"Ừm, nhưng mà em cũng đừng lo lắng. Anh sẽ chuẩn bị chuyện này trước, em cứ đi thẳng về là được!"
Lục Lập Hành gật đầu.
Những ngày này, hắn muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho các con và Vãn Thanh.
"Đúng rồi anh cả, chuyện làm ăn bên kia có vấn đề gì hay không?"
Lục Lập Vĩ cũng ngồi xuống:
"Không, bên phía Tiểu Phi làm rất tốt, em cũng có thể yên tâm về thôn dân nơi này, có chú Kiến Quân đốc thúc!"
“Ngoài ra, chuyện kết nối với bên này đều tiến hành rất tốt!"
"Bên phía thôn trưởng Lưu và thôn trưởng Lý Trường Sinh cũng không có vấn đề gì. Bọn họ vốn là người thích giày vò, hiện tại đều đã tiến vào quỹ đạo chính!"
"Anh cũng có đi xem tiệm cơm kia của em, chuyện làm ăn đang dần đi lên! Đầu bếp Tôn và đầu bếp Phùng còn nhận người, bây giờ đang tự mình huấn luyện, sắp có thể làm chính thức rồi!"
"Nhưng mà Tiểu Hành, bên phía chú Kiến Quốc có chút vấn đề nhỏ!"
Lục Lập Hành hơi sững lại: "Sao vậy?"
Lục Kiến Quốc chủ yếu là làm ghế và ổ chó.
Đơn đặt hàng đều là từ Lục Kiến Châu.
Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề?
Lục Lập Vĩ nói: "Là như vậy, chú Kiến Quốc nói đơn đặt hàng gần đây có chút lớn. Hắn đã tập hợp những người có tay nghề ở trong thôn lại nhưng còn chưa đủ. Hắn bảo anh hỏi em một chút, có muốn phát triển qua những thôn khác hay không?"
Lục Lập Hành nghe vậy, lập tức gật đầu:
"Có thể, hỏi thôn trưởng Lưu và thôn trưởng Lý một chút. Mọi người cùng nhau nỗ lực, nếu như vậy sẽ có thể kiếm lời được nhiều hơn!"
"Ừm, anh cũng nghĩ như vậy. Chuyện kia cứ làm như thế, anh trở về sẽ nói lại với bọn họ."
"Được! Nhưng mà anh cả à, nếu như đơn đặt hàng rất lớn, bên phía ba mẹ cứ như này cũng không được. Chúng ta nên tìm kiếm một cái cửa hàng chuyên làm cái này!"
Lục Lập Vĩ xoắn xuýt một chút:
"Có thể thì có thể, nhưng mà, cửa hàng như vậy là cửa hàng gì?"
Hắn trước đó chưa từng thấy qua.
Lục Lập Hành nói: "Sản xuất nội thất!"
"Sản xuất đồ dùng trong nhà?"
Lục Lập Vĩ lập tức nở nụ cười:
"Được, cái tên không tệ, gọi là Sản xuất nội thất Lục gia đi!"
"Ừm!" Lục Lập Hành gật đầu:
"Nói đến đây, anh cả, anh chừng nào thì về thôn?"
"Nếu như không có việc gì thì ngày mai."
"Được, vậy buổi chiều làm phiền anh và chị dâu cả chăm sóc cho Vãn Thanh một chút. Em đi vẽ một bản thiết kế, làm phiền anh cả mang về rồi tìm chú Kiến Quốc nhờ giúp đỡ một chút!"
"Không thành vấn đề, anh sẽ chăm sóc bọn họ giúp em. Nhưng mà Tiểu Hành, em tìm chú Kiến Quốc làm gì?"
Tất cả mọi người nghi ngờ nhìn lại.
Lục Lập Hành cười thần bí:
"Đợi đến buổi tối mọi người liền biết!"
Ăn cơm xong, Lục Lập Hành thật sự chui vào trong nhà, bắt đầu chăm chú vẽ.
Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà hai mặt nhìn nhau:
"Tiểu Hành đang làm gì đó?"
"Không biết, có lẽ là thứ gì đó quan trọng?"
Mãi cho đến buổi tối, Lục Lập Hành mới cầm một đống bản vẽ đi ra.
"Anh cả, xong rồi, đến xem một chút!"
------
Dịch: MBMH Translate