Lục Lập Vĩ nghi ngờ nhìn lại:
"Cái gì vậy?"
Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà ở trong phòng cũng hết sức tò mò:
"Lập Vĩ, Tiểu Hành lần này lại vẽ cái gì thế?"
Lục Lập Vĩ lúc này đã nhận lấy bản vẽ.
Hắn nhíu mày, tỉ mỉ nhìn một lúc lâu.
"Cái này…"
"Đây là... Đây là ghế dựa cho trẻ sơ sinh?"
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu: "Ừm, nhờ chú Kiến Quốc làm giúp một chút, chờ đầy tháng bọn em trở về sẽ dùng."
Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh nghe thấy lời này, hai mặt nhìn nhau:
"Tiểu Hành, ghế cho trẻ sơ sinh thì đi mua không phải là được rồi sao, cần gì phải làm? Bảo anh em đi mua cho!"
"Không cần đâu!" Lục Lập Hành trực tiếp từ chối.
"Ghế cho trẻ sơ sinh đều là ghế đơn, phải mua hai cái, nếu như vậy, mỗi lần đi ra ngoài đều phải cần hai người lớn, quá phiền toái!"
"Vậy em đây là..."
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Lục Lập Vĩ cuối cùng cũng xem hiểu bản xe, ngạc nhiên hô lên:
"Đây là kiểu ghế dành cho hai trẻ sơ sinh, anh trai và em gái đều có thể ngồi lên! Hơn nữa, chỉ cần một người đẩy."
"Cái gì?" Chu Ngọc Hà lập tức chấn kinh. Nàng tranh thủ thời gian chạy tới:
"Cho em xem một chút, cho em xem một chút!"
Cố Vãn Thanh cũng thò đầu ra từ trong nhà:
"Chị dâu, cho em xem nữa!"
"Đến đây, đến đây!"
Chu Ngọc Hà cầm lấy bản vẽ, đi đến bên cạnh Cố Vãn Thanh.
Hai người cùng nhau nghiên cứu:
"Thật đúng là vậy! Thì ra như này cũng được!"
"Nếu như có thể làm ra cái này, sau này đi ra ngoài sẽ càng dễ dàng hơn!"
Cố Vãn Thanh cũng liên tục gật đầu:
"Ừm, đúng vậy!"
Chu Ngọc Hà đã cười không ngậm miệng được:
"Tiểu Hành, em đúng là quá thông minh. Sau khi đứa nhỏ trong bụng chị ra đời cũng nhờ em thiết kế một chút."
"Không thành vấn đề!" Lục Lập Hành cam đoan.
Tối hôm đó, bởi vì Trần Thu Linh và Chu Ngọc Hà đều ở lại. Các nàng cứ nhất định muốn xung phong nhận việc chăm sóc em bé.
Lục Lập Hành cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon nhất trong tuần này.
Ngày thứ hai, Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà mang theo bản vẽ trở về trên núi.
Lục Lập Hành đi tới mỗi quầy hàng nhìn một chút, phát hiện quả nhiên giống như Lục Lập Vĩ nói.
Chuyện làm ăn đều vô cùng thuận lợi.
Chuyện xây nhà cũng được tăng tốc bởi vì có lãnh đạo trên thị trấn giúp đỡ.
Qua hai tháng nữa là xong.
Lục Lập Hành nhân lúc nhàn rỗi, tự mình thiết kế đồ dùng trong nhà và sửa sang lại kiểu dáng.
Chờ lúc trở về làm tiệc đầy tháng sẽ đưa cho Lục Kiến Quốc, nhờ hắn làm cho mình.
Lục Kiến Quốc luôn dùng gỗ thật, hoàn toàn không cần lo lắng việc tương lai sẽ xảy ra vấn đề gì.
Trong tuần lễ, Lục Lập Hành lại thu được 10 ngàn tệ.
Dựa theo tốc độ này, hắn rất nhanh sẽ có thể mua xe rồi.
Cuộc sống đang dần hướng về phía tốt hơn.
Ngoại trừ...
Hai đứa nhóc khiến cho Lục Lập Hành sứt đầu mẻ trán.
Ngày này.
Lục Lập Hành nấu cơm cho Cố Vãn Thanh xong, hắn định mang theo hai đứa nhóc ra ngoài tắm nắng một chút.
Thế mà, vừa ra cửa, em gái đã vừa uốn éo người vừa khóc rống lên.
Lòng bàn tay Lục Lập Hành lập tức cảm nhận một sự ấm áp. Hắn lập tức bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Nhưng Lục Lập Hành vẫn không động, hắn giống như là đã đoán được từ trước, bắt đầu đếm ngược.
"3,2, 1..."
Cố Vãn Thanh trông thấy hắn như vậy thì vô cùng tò mò:
"Lập Hành, anh đang làm gì đó?"
"Đang tính toán thời gian anh trai tè theo."
"A? Chuyện này cũng có thể tính toán sao?"
"Có thể, anh trai luôn luôn đi theo sau em gái. Chỉ cần em gái tè thì ba giây sau, tã của hắn chắc chắn sẽ ướt! Chỉ cần em gái đi ngoài, không đến nửa giờ sau hắn cũng sẽ như vậy."
Những thứ này đều là kinh nghiệm mà Lục Lập Hành đúc kết được qua mấy ngày chăm sóc bọn nhỏ.
Cố Vãn Thanh nghe vậy thì vô cùng vui mừng:
"Thật sao?"
Lục Lập Hành dùng sức gật đầu:
"Ừm, thật hơn cả thật, không tin em nhìn xem!"
Hắn đưa anh trai bên cánh tay trái cho Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh ôm một cái, quả nhiên phát hiện tã của nhóc con này cũng ướt.
Điều càng buồn cười hơn chính là, còn tè ra quần rồi mà nhóc con này cẫn nhắm mắt ngáy o o.
Ngược lại, em gái thì đang liều mạng khóc lớn, có cảm giác tồn tại.
Hai đứa nhóc tựa như là người của hai thế giới.
Nhưng động tác đi tè lại nhất trí lạ thường.
Rơi vào đường cùng, Lục Lập Hành chỉ đành trở về, thay tã cho em gái.
Sau đó, hắn lại bế anh trai từ trong ngực Cố Vãn Thanh, cũng thay tã cho anh trai.
Làm xong tất cả, Lục Lập Hành thở ra một hơi. Nhưng, hắn dường như hoàn toàn không thể mang bọn nhỏ ra ngoài chơi được nữa rồi.
Cố Vãn Thanh nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh, nghi ngờ hỏi:
"Anh không phải muốn dẫn bọn chúng ra ngoài phơi nắng sao?"
Lục Lập Hành lắc đầu:
"Không đi nữa."
"Tại sao?" Cố Vãn Thanh nghi hoặc.
Lục Lập Hành nói: "Không đến hai mươi phút nữa, bọn chúng sẽ đói bụng!"
"Hả?"
"Mỗi lần tè xong, không lâu lắm sẽ bị đói khóc, hôm nay bọn chúng đã bú sữa mấy lần rồi, anh đi nấu nước pha sữa bột cho chúng!"
Lục Lập Hành nói xong liền quay người vào nhà bếp.
Cố Vãn Thanh nhìn bóng lưng bận rộn của hắn, lại nhìn hai đứa nhóc đang nhắm mắt nhưng đang không ngừng nhúc nhích ở bên cạnh. Nàng ngọt ngào nở nụ cười:
"Con đừng khóc nha, ba của các con đã rất mệt mỏi, phải cho ba ba thời gian, lát nữa sẽ ăn thôi~ "
Giống như là nghe hiểu lời nói của Cố Vãn Thanh, hai đứa nhóc thật sự không động đậy nữa.
Đến khi Lục Lập Hành mang sữa bột đi ra, hai nhóc giống như là bóp chuẩn thời gian, bắt đầu khóc lớn.
Cố Vãn Thanh trực tiếp cười:
"Bảo các con đừng khóc, chứ không phải là bảo các con khóc ở trước mặt ba ba. Các con đây là đang bắt nạt ba ba sao!"
Nhưng lần này, hai đứa nhóc đều không nghe lời, đứa này khóc còn dữ hơn đứa kia.
Lục Lập Hành vô cùng bất đắc dĩ:
"Không có chuyện gì, anh đã quen với chuyện này rồi, đến đây, uống sữa nào ~ "
Hắn ôm lấy em gái, đưa bình sữa cho nàng. Nhóc con nhắm mắt lại, bĩu môi, lập tức uống vào.
Lục Lập Hành lại kéo anh trai đến bên cạnh mình, dùng một tay khác đút cho anh trai.
Cố Vãn Thanh ở bên cạnh yên lặng nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Lập Hành."
"Ừm? Sao thế?"
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi anh mà thôi."
Có thể ngây ngốc ở bên cạnh hắn như vậy, thật sự rất vui vẻ.
"Ha ha, em cứ chờ lấy!"
"Ừm? Chờ cái gì?" Vẻ mặt Cố Vãn Thanh tràn đầy nghi hoặc.
Lục Lập Hành ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lóe lên một tia ấm áp:
"Đợi chút nữa em sẽ biết!"
Hai đứa nhóc uống xong thì đều ngủ thiếp đi.
Lục Lập Hành lại trở lại nhà bếp.
Lúc đi ra, trên tay của hắn bưng một bát canh nóng hôi hổi.
"Hầm canh xương sườn cho em, đã nấu mấy giờ rồi, đến, ăn chút đi."
Cố Vãn Thanh lập tức kinh ngạc:
"Thế nhưng, em không phải mới ăn cơm vào 2 giờ trước hay sao?"
"Thân thể em bây giờ đang còn yếu, phải ăn nhiều bữa, trước đó em cũng không ăn bao nhiêu, hiện tại bù lại một chút!"
Lục Lập Hành nói xong liền lập tức ngồi xuống bên cạnh Cố Vãn Thanh:
"Đến, anh đút cho em."
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ cười:
"Lập Hành, em đã mập lên một vòng rồi."
“Không có chuyện gì, anh không chê!"
"Thế nhưng, em…" Cố Vãn Thanh vừa định nói chút gì đó.
Lục Lập Hành đã để thìa ở bên môi của nàng…
------
Dịch: MBMH Translate