Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ, đành phải mở miệng ra.
Nước canh thơm ngon chảy vào miệng, trong mắt Cố Vãn Thanh tràn đầy ý cười.
Nàng mỗi lần ăn một miếng, đều nhìn Lục Lập Hành chằm chằm.
Lục Lập Hành nhịn không được nhẹ nhàng vuốt cái mũi của nàng:
"Nhìn cái gì đấy?"
Cố Vãn Thanh cười cong khóe mắt:
"Lập Hành, em cảm thấy anh sắp sủng em thành một đứa trẻ rồi~, thực ra, em có thể tự ăn được."
"Không có chuyện gì, vợ của mình, anh không sủng thì ai sủng?"
"Phốc phốc!" Cố Vãn Thanh nhịn không được mà bắt đầu cười ngây ngô.
Nàng thật sự là nghe hoài những lời này mà không thấy chán!
Trước kia, nàng luôn cảm giác mình là người có nội tâm rất mạnh mẽ. Hiện tại, chính nàng đều cảm thấy mình như một cô gái không rành thế sự trong truyện ngôn tình.
Nhưng mà cảm giác này thật sự rất tốt.
Mà tất cả đều là bởi vì người đàn ông trước mặt.
"Được rồi, đừng cười nữa, tranh thủ thời gian ăn, cũng đừng nhìn anh!"
"Tại sao không thể nhìn anh?"
Cố Vãn Thanh nghe thấy lời này, dứt khoát cố ý tiến đến bên người Lục Lập Hành, ngửa đầu, nhìn hắn chăm chú. Thấy Lục Lập Hành đang né tránh ánh mắt của mình, Cố Vãn Thanh dứt khoát tới gần hơn một chút.
"Em chỉ muốn nhìn anh nhiều hơn… em…"
Nàng còn chưa dứt lời, chợt phát hiện người đàn ông vừa rồi còn nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn nàng đã nhanh chóng chạm vào môi nàng.
Lời còn chưa kịp nói kia đành phải nuốt xuống.
Cả người Cố Vãn Thanh đều cứng đờ.
Nàng cứ như vậy...
Bị hôn?
Hơn nữa, còn là chính mình chủ động đưa lên?
Điểm cực kỳ mấu chốt là, hai em bé còn đang ở bên cạnh.
Tuy bọn chúng còn nhỏ, nhưng mà cảm giác này đúng là nói không nên lời...
Hoảng hốt.
Cố Vãn Thanh cảm giác đầu của mình như chậm đi nửa nhịp.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ gõ gõ trán của nàng:
"Được rồi, Vãn Thanh, tranh thủ thời gian ăn cơm đi. Nếu em lại nhìn anh như vậy, anh sợ mình không nhịn được mà làm một số việc!"
"Hả? Việc gì?" Cố Vãn Thanh theo bản năng hỏi lại.
Lục Lập Hành lần nữa quay đầu nhìn về phía nàng, lần này hắn dứt khoát không đút cơm cho nàng nữa. Hắn tiến đến bên tai của nàng, nhẹ nhàng thổi một cái, giọng nói được đè thấp, mang theo khàn khàn: “Em đoán xem."
Lúc này, Cố Vãn Thanh lập tức kịp phản ứng lại. Nàng khẩn trương lui về sau một bước:
"Em em em, thế nhưng là, em hiện tại, em... em lúc này…"
Thân thể nàng còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu, mỗi ngày đều mệt mỏi.
Những ngày này, đều là Lục Lập Hành tắm rửa giúp nàng.
Sao hắn lại không có chút ghét bỏ nào chứ!
Hơn nữa, thế mà còn có thể...
Còn có thể...
Lục Lập Hành vuốt vuốt đầu của nàng:
"Được rồi, anh cũng không phải gia súc, với thân thể hiện tại của em còn không được. Ngoan, mau ăn cơm, cố gắng dưỡng để hồi phục sớm một chút!"
"Ồ!" Cố Vãn Thanh liên tục gật đầu.
Nhưng mà sau khi uống một ngụm canh, nàng nghi ngờ.
Khỏe sớm một chút…
Muốn làm gì?
Tên này đang cố ý sao?
Khó trách mỗi ngày đều làm các loại đồ ăn ngon cho nàng.
Thì ra…
Cố Vãn Thanh lần nữa nhìn về phía Lục Lập Hành. Thấy Lục Lập Hành muốn nói chuyện, nàng mới tranh thủ thời gian thu hồi ánh mắt:
"Được rồi, em không nhìn nữa!"
Tiếp tục nhìn, luôn cảm giác mình sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Cố Vãn Thanh ăn xong, Lục Lập Hành lại đi nhà bếp rửa bát.
Chờ hắn dọn dẹp xong đi ra, hai nhóc con lại bắt đầu tè ra tã!
Lục Lập Hành đành phải lặp lại những động tác trước đó một lần nữa.
Không thể không nói, trẻ con đúng là tốt.
Ngoại trừ ăn và ngủ thì chính là ngủ.
Nuôi như thế, dáng vẻ của hai nhóc con càng ngày càng đẹp. Lúc sắp đầy tháng, dáng dấp đã có chút tròn vo, hơn nữa còn vô cùng trắng.
Nhất là em gái, miệng anh đào nhỏ phối với hai mắt to. Người nào gặp đều muốn khen hai câu, ôm một cái.
Mà ngày đầy tháng cũng sắp đến rồi!
Lục Lập Hành và Lục Kiến Châu, Trần Thu Linh, Trần Thu Sơn giao quầy hàng lại cho Ngô Hữu Lập. Bọn họ thu dọn đồ đạc, dự định cùng ba người Lục Lập Hành về nhà trước một ngày.
Ngày này.
Thôn Lục Gia cũng vô cùng náo nhiệt.
Đúng lúc là cuối tuần, Lục Thiên Thiên được ra về sớm.
Sau khi Đại Hoàng đón Lục Thiên Thiên về thì tự mình ngủ ở ven đường.
Nếu như Lục Lập Hành ở đây, nhất định có thể nhìn ra.
Tên này lại mập lên!
Nhưng Đại Hoàng không tự biết chút nào.
Mỗi ngày đều được chăm vô cùng tốt.
Lục Thiên Thiên cũng cao lớn hơn không ít. Nàng buộc bím tóc, đi ở bên tường, cầm lấy phấn viết nhặt được ở trường học, đang chăm chú vẽ cái gì đó trên tường.
Sau khi vẽ xong, nàng cao hứng nở nụ cười.
"A, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai!"
"Ngày mai không phải là có thể nhìn thấy anh hai và chị dâu rồi sao, còn có cháu trai cháu gái nữa?"
Lúc Chu Ngọc Hà trở về thì nhìn thấy Lục Thiên Thiên đang đứng nói chuyện một mình ở góc tường. Nàng nghi ngờ hỏi:
"Thiên Thiên, em đang nói gì đấy?"
"Chị dâu cả, mau đến xem, mau đến xem!"
Lục Thiên Thiên cao hứng đi đến bên người Chu Ngọc Hà, lôi kéo Chu Ngọc Hà đi về phía góc tường.
Đại Hoàng nghe thấy tiếng động thì lập tức ngẩng đầu, kêu to với Lục Thiên Thiên:
"Gâu, gâu gâu ~ "
Oắt con làm gì thế?
Chủ nhân này cũng đang có em bé đó ~
Lục Thiên Thiên hiểu ý của Đại Hoàng, nàng lập tức đi chậm lại, tiện thể đáp lại Đại Hoàng:
"Taa biết rồi Đại Hoàng, tao sẽ từ từ!"
"Gâu ~ "
Đại Hoàng lúc này mới nằm ngủ tiếp.
Chu Ngọc Hà đã không còn cảm thấy kinh ngạc đối với tình cảnh này.
"Thiên Thiên, nhìn cái gì đấy?"
"Cái này!" Lục Thiên Thiên chỉ chỉ chữ viết trên góc tường:
"Chị nhìn này, đây là số ngày mà em ghi chép từ lúc cháu trai cháu gái sinh ra cho đến bây giờ, ngày mai là đầy một tháng rồi! Anh hai và chị dâu hai ngày mai sẽ trở lại đúng không?"
Chu Ngọc Hà trông thấy bảng ghi chép ngày tháng đó thì nở nụ cười:
"Đúng vậy, mấy người Tiểu Hành sắp trở về rồi. Em chờ một chút, chị đi gọi anh cả của em, để hắn gọi điện thoại cho Tiểu Hành!"
"Ừm ừm!" Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu.
Đại Hoàng vừa nằm ngủ nghe thấy động tĩnh này lại lập tức ngẩng đầu lên.
"Gâu gâu ~ "
Thật hay giả, thật hay giả, thật hay giả?
Các chủ nhân sắp trở về rồi?
Đám oắt con kia cũng sắp trở về rồi?
Vậy thì tốt quá!
Thấy không có người để ý chính mình, Đại Hoàng trực tiếp đứng lên. Nó nhanh chóng đi đến bên cạnh Lục Thiên Thiên, kêu hai tiếng. Nhưng nó lập tức phát hiện, nàng hình như không trả lời lại mình. Sau đó, nó nhanh chóng từ bỏ Lục Thiên Thiên, chạy về phía Chu Ngọc Hà:
"Gâu gâu ~ "
"Gâu gâu gâu ~ "
Mau trả lời Cẩu gia đi ~
Chu Ngọc Hà trông thấy Đại Hoàng kích động như vậy, thuận tiện cười rồi sờ lên đầu của nó:
"Mày đó, cũng chỉ có nghe thấy chuyện của Tiểu Hành mới kích động như vậy , chờ chút, tao hỏi xong sẽ nói cho mày!"
"Gâu gâu ~ "
Tốt tốt!
Nhanh đi gọi điện thoại đi!
Đại Hoàng không ngừng thúc giục.
Chu Ngọc Hà nghĩ một lúc rồi nói:
"Được rồi, đừng gọi Lập Vĩ nữa. Hắn đang chuẩn bị những thứ cần thiết cho tiệc đầy tháng của hai nhóc nhà Tiểu Hành, tự mình gọi vậy!"
Nàng nói xong thì trực tiếp đi vào trong phòng, cầm điện thoại lên…
------
Dịch: MBMH Translate