Đại Hoàng lung lay cái đuôi, theo Chu Ngọc Hà đi tới bên cạnh điện thoại, chờ đợi kết quả.
Điện thoại vừa gọi, Chu Ngọc Hà vàg Lục Thiên Thiên Đại Hoàng hai người một chó đều chăm chú lắng nghe.
Thế nhưng, cho đến khi điện thoại tự ngắt cũng không có ai nhận.
Vẻ mặt của Chu Ngọc Hà tràn đầy nghi hoặc:
"Kỳ quái, người đâu?"
Chính vào lúc này, nàng nghe thấy trong sân vang lên tiếng xe.
Chu Ngọc Hà tranh thủ thời gian quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh. Cố Vãn Thanh đứng ở bên cạnh xe, Lục Lập Hành đang mở cửa sau xe.
Xe này là xe hắn mượn của Vương Cường trước khi về.
Người một nhà trở về, còn mang theo hai đứa bé, đi xe công cộng đúng là có chút không tiện!
Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh mỗi người ôm một đứa bé đi xuống.
Trần Thu Sơn thì phụ trách cầm bao lớn bao nhỏ đồ dùng của trẻ em.
Chu Ngọc Hà lập tức ngạc nhiên hô:
"Vãn Thanh, Lập Hành, các em trở về rồi! Ai nha, nhanh để chị xem hai đứa nhỏ một chút nào!"
Nàng lập tức đi vào trong sân.
Tốc độ của Lục Thiên Thiên và Đại Hoàng lại càng nhanh.
Tiểu Thiên Thiên đã đến bên cạnh Trần Thu Linh:
"Mẹ, nhanh cho con xem một chút, cho con xem một chút!"
Nhưng Đại Hoàng lại dừng lại một chỗ cách bọn họ một khoảng nhất định. Nó ngẩng đầu, cố gắng quan sát hai em bé, nhưng lại lo lắng cho mình thương tổn đến bọn họ.
Dù sao, có rất nhiều bạn nhỏ đều sợ chó lớn.
Đại Hoàng không biết tại sao các bạn nhỏ lại không thích nó.
Nó thận trọng đứng ở cách đó không xa. Nó muốn vui sướng kêu hai tiếng, nhưng lại không có kêu ra miệng.
Lỡ như hù đến bọn chúng thì phải làm sao bây giờ?
Đại Hoàng nghiêng đầu, chăm chú suy nghĩ. Nhưng dáng vẻ của nó liền biết nó vô cùng vui vẻ.
Lúc này, Lục Thiên Thiên đã nhận lấy một em bé từ trong tay Trần Thu Linh.
Em bé đang nhắm mắt ngủ say sưa.
Lục Thiên Thiên cười, nheo mắt lại:
"Mẹ, đây là cháu gái sao?"
"Ừm, đúng vậy, đây là Tiểu Vãn Vãn, làm sao con biết? Thiên Thiên, con thật thông minh, lập tức đoán ra được!"
"Bởi vì đứa bé này rất giống anh hai nha. Bọn họ đều nói, con gái sẽ giống ba ba, ha ha ha, nàng thật sự rất mềm!"
Trần Thu Linh vẫn luôn trong nom ở bên cạnh.
"Đúng vậy, cháu gái trông cũng giống con!"
"Ha ha ha!" Lục Thiên Thiên cao hứng cười không ngậm miệng được:
"Cháu trai cháu trai đâu, con cũng muốn nhìn cháu trai!"
Nàng ngẩng đầu, Trần Kiến Châu liền hạ người xuống:
"Ở đây này."
"Oa, cháu trai cũng thật đáng yêu, hu hu hu, con rất thích rất thích bọn họ!"
"Ha ha ha ~ "
Lục Thiên Thiên chọc cho mọi người cười ha hả.
Chu Ngọc Hà cũng cười cong mắt:
"Vãn Thanh, em sao thế? Không có chuyện gì chứ?"
Cố Vãn Thanh lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu chị. Chị nhìn này, em đều mập cả lên, Lập Hành mỗi ngày đều làm món ngon cho em."
"Vậy là tốt rồi, đó là chuyện hắn phải làm! Chị vừa rồi còn đang suy nghĩ, các em hôm nay chắc là sắp trở về, còn gọi điện thoại cho các em nữa. Kết quả là không ai tiếp, không nghĩ tới các em đã đến trước cửa nhà rồi!"
"Ừm, chúng em đều không ở nhà, đương nhiên là không ai nhận rồi. Ha ha, đại tẩu, chị giống hệt như em lúc trước, mang thai liền ngây ngốc."
"Ha ha ha! Nói cũng đúng, phụ nữ chữa ngốc ba năm!" Chu Ngọc Hà vui vẻ cười nói:
"Đi đi đi, vào nhà trước đã, em đang ở cữ, các em bé lại còn nhỏ như vậy, bên ngoài gió lạnh!"
"Đúng đúng đúng, vào nhà trước, vào nhà lại nói. Vãn Thanh và các em bé không thể bị cảm lạnh được!"
Mấy người nói nói xong thì cùng nhau vào nhà.
Đại Hoàng trông thấy bọn họ hướng về phía mình, nó lập tức đi sang bên cạnh, tiếp tục giữ khoảng cách nhất định. Nó dự định lát nữa sẽ an tĩnh theo ở phía sau, không đi quấy rầy bọn họ.
"Đại Hoàng, mày làm gì vậy?"
Đại Hoàng đang đi qua chợt nghe Lục Lập Hành gọi mình. Nó khiếp sợ ngẩng đầu, lỗ tai đều dựng lên. Nó há miệng, muốn đáp lại, nhưng mà nhớ tới hai đứa nhóc mới sinh, nó vẫn không có kêu ra tiếng.
Dáng vẻ này lập tức chọc cười Lập Hành.
"Con chó ngốc này, nhanh chút đi, vào nhà. Mày không muốn nhìn tiểu chủ nhân tương lai của mình sao? Tương lai, bọn chúng có thể là nhân viên hốt phân cho mày đó!"
Đại Hoàng hơi sững sờ.
Cái gì, cái gì?
Nó có thể xích lại gần xem tiểu chủ nhân sao?
Thật sao thật sao?
Nó kích động không biết nên làm thế nào bây giờ.
Nó không ngừng đi lòng vòng vòng, khỏi phải nói là có bao nhiêu vui vẻ.
Chu Ngọc Hà thấy thế thì vội vàng nói:
"Ai đúng rồi Đại Hoàng, mày tích cực hơn ai khác khi nghe tin bọn họ trở về mà. Giờ người về rồi sao mày lại không qua đây? Mau đến xem!"
Cố Vãn Thanh cũng gọi nói:
"Đại Hoàng, sao mày cũng mập lên vậy? Tới tới tới, đến ngửi mùi một chút, sau này, bọn chúng đều sẽ dựa vào sự bảo vệ của mày đó!"
"Gâu ~ "
Đại Hoàng cuối cùng nhịn không được mà kêu to một tiếng.
Xem đi xem đi ~
Tác dụng của Cẩu gia rất lớn ~
Đại Hoàng cũng không khống chế mình nữa, nhanh chóng xong tới bên cạnh mấy người. Lúc sắp tới gần hai nhóc con, nó bỗng nhiên đi chậm lại, động tác cũng nhẹ nhàng. Sau đó, nó thận trọng tới gần hai đứa nhóc. Nó mở to hai mắt, chăm chú dùng cái mũi ngửi ngửi, giống như đang xác nhận mùi thuộc về bọn họ.
Dáng vẻ này lại làm cho Cố Vãn Thanh vô cùng cảm động.
Nghĩ kỹ lại thì lúc Đại Hoàng đi theo nàng cũng là một con chó nhỏ. Bây giờ, nó đã lớn như vậy rồi. Mà nàng cũng sinh em bé.
"Lập Hành, anh nhìn kua, Đại Hoàng rất thích bọn nhỏ!"
"Ừm, anh biết. Hai nhóc con kia cũng sẽ thích Đại Hoàng."
"Ừm!" Cố Vãn Thanh dùng sức gật đầu.
Khóe mắt dường như đang ngấn lệ.
Đại Hoàng cũng cảm động nghẹn ngào.
Hai nhóc con này chắc là sẽ rất nghe lời?
Rất dễ chăm sóc?
Mặc kệ như thế nào!
Dù sao, không ai dám không nể mặt Cẩu gia mà bắt nạt hai đứa nhỏ này được!
Đại Hoàng đang suy nghĩ bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay duỗi ra trước mặt mình!
Vào lúc nó còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay này đã dùng sức đánh một cái vào mũi của nó. Đại Hoàng theo bản năng về sau nhảy một cái. Lại nhìn sang, phát hiện là em gái đang không ngừng khua tay. Con mắt của nàng còn đang nhắm thật chặt, nhưng mà cánh tay nhỏ kia giống như là đang cố gắng muốn tóm lấy cái gì đó!
Đại Hoàng:?
Nàng không phải là muốn đánh nó đó chứ?
Chuyện này chuyện này chuyện này…
Vừa mới đầy tháng đã học được cách đánh chó sao?
Đại Hoàng đột nhiên cảm thấy, mình hình như đã thề hơi sớm rồi!
Mấy người vây xem cũng đã cười điên rồi:
"Ha ha ha, em gái đây là đang làm quen với Đại Hoàng đó!"
"Nhỏ như vậy mà đã biết động thủ với Đại Hoàng, đúng là buồn cười!"
"Cánh tay nhỏ kia đúng là thú vị!"
"A? Tại lại sao khóc? Là bởi vì chưa bắt được Đại Hoàng sao? Ai nha, đừng khóc đừng khóc, ngoan nào~ " Lục Thiên Thiên mau chóng tới bên cạnh dỗ dành nàng.
Nàng vừa dỗ vừa hô:
"Đại Hoàng, Đại Hoàng mau tới đây, để Tiểu Vãn Vãn bắt một chút, nàng đang tìm mày đó!"
Đại Hoàng:?
Nàng đó là bắt sao?
Đó là đánh!
Nhưng trông thấy Tiểu Vãn Vãn chịu ủy khuất, Đại Hoàng xoắn xuýt một chút rồi chậm rãi đi lên trước.
Được rồi!
Ai bảo là nhóc con nhà mình chứ? ~
Chỉ có thể nuông chiều thôi!
Bên này, Đại Hoàng và Lục Thiên Thiên và hai nhóc con chơi đùa vui vẻ.
Bên kia, Lục Lập Hành đã thu dọn xong đồ đạc:
"Chị dâu, anh cả đâu rồi, chuẩn bị thế nào rồi?"
------
Dịch: MBMH Translate