Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 386 - Chương 386 - Tiệc Đầy Tháng Của Con Quan Trọng Hơn Bất Cứ Chuyện Gì

Chương 386 - Tiệc Đầy Tháng Của Con Quan Trọng Hơn Bất Cứ Chuyện Gì
Chương 386 - Tiệc Đầy Tháng Của Con Quan Trọng Hơn Bất Cứ Chuyện Gì

"Ừm, đã chuẩn bị không sai biệt lắm, chú Kiến Quân chừa lại một mảnh đất trống lớn ở trong thôn. Anh cả em dẫn một đám người qua bên kia dựng lều rồi! Đúng rồi, chú Kiến Quốc cũng đã làm xong ghế, chỉ đợi em trở về thôi đó! Hôm nay là phần kết công việc, ngày mai không phải chính là tiệc đầy tháng sao? Em đi qua kiểm tra một chút đi!"

"Vậy thì tốt quá, nhờ chị dâu chăm sóc Vãn Thanh giúp em một chút, em đi xem một chút."

"Khách sáo với chị làm gì, trong nhà có nhiều người như vậy, em đi đi!"

Lục Lập Hành dặn dò mấy người Cố Vãn Thanh vài câu rồi nhanh chóng hướng về phía trên thôn.

Lục Kiến Quân đang ở bên trong một cái sân đại đội.

Diện tích tương đối lớn, đồ đặc cũng tương đối đầy đủ.

Chuẩn bị cũng tương đối dễ dàng.

Trước kia, cái sân này chỉ được dùng đến vào dịp lễ tết, khi trong thôn thống nhất tổ chức xem phim.

Đây là lần đầu tiên được sử dụng một cách tư nhân như thế!

Lúc này, Lục Lập Vĩ và Lục Kiến Quân đang kiểm tra:

"Đã chuẩn bị xong tất cả bàn ghế hay chưa? Còn có các loại nguyên liệu nấu ăn và những thứ cần thiết."

"Ừm, đều đã chuẩn bị xong, cháu yên tâm, chú luôn quan sát chuyện này mà!"

"Được, vậy thì cảm ơn chú Kiến Quân. Chúng ta bây giờ còn thiếu khách mời, chú Kiến Quân hay là ngài tới đi? Danh tiếng của nhà chúng cháu trước đó không được tốt cho lắm. Nhiều người đến, cháu không nhớ được, cha cháu đoán chừng cũng không được!"

"Không có vấn đề, đây đều là chuyện nhỏ, để chú làm cho!"

Lục Kiến Quân lại nhận chuyện này vào trên người mình.

"Tiểu Phi mấy ngày nay vẫn luôn đang thông báo cho người khác, người muốn đến cũng đã thông báo trước rồi!"

"Ừm, hôm qua chú đã hỏi qua hắn, không sai biệt lắm. Nhưng mà Lập Vĩ à, hai chúng ta đã chuẩn bị ở chỗ này lâu như vậy rồi, Tiểu Hành đâu? Ngày mai chính là tiệc đầy tháng đó, sao bọn họ vẫn còn chưa trở lại?"

"Đúng vậy!" Lục Lập Vĩ đột nhiên kịp phản ứng lại:

"Cũng không thể làm tiệc đầy tháng mà không có nhân vật chính được, để cháu trở về gọi điện thoại hỏi một chút."

"Được được được, nhanh đi. Chú đã không kịp chờ đợi mà muốn hai hai đứa nhỏ kia rồi!"

Thực ra không chỉ là hắn, toàn bộ người trong thôn đều đang mong đợi!

"Ha ha, anh cả, chú Kiến Quân, không cần gọi, người đã trở về!"

Lục Lập Hành vừa đi qua đã nghe thấy bọn họ trò chuyện.

Lục Lập Vĩ và Lục Kiến Châu giật mình:

"Tiểu Hành? Trở về thì tốt, trở về thì tốt, ai, bọn nhỏ đâu?" Lục Kiến Quân nhìn về phía sau hắn dò xét.

Lục Lập Vĩ từng gặp bọn nhỏ, thế nhưng hắn còn chưa gặp được.

"Ở nhà, ngủ rồi, cháu đến xem có gì cần giúp một tay không."

"Không không không, mọi người làm việc cháu còn lo lắng sao? Cháu nhìn đi, đã chuẩn bị xong!"

Lục Lập Hành nhìn về phía sau Lục Kiến Châu.

Chỗ đó, từng dãy ghế được sắp xếp chỉnh tề, phía sau ghế còn có một cái bàn cực lớn.

Lúc này, hai bên bàn còn để hai bồn hoa lớn.

Hiện tại là giữa tháng tư, mùa xuân vừa qua, hoa đã lộ ra nụ hoa, nhìn rất đẹp.

"Hoa này là mọi người đi đào ở trên núi. Ha ha, vốn nghĩ rằng nó có thể nở trong vòng hai ngày, đáng tiếc thời tiết còn chưa đủ nóng, nhưng mà như này cũng rất đẹp!"

"Đúng là rất đẹp, nhưng mà tại sao còn dựng cả sân khấu làm gì?"

"Chuyện lớn như vậy đương nhiên phải có sân khấu rồi." Lục Kiến Quân nói:

“Cháu không cần phải để ý đến chuyện này, chú đã sắp xếp xong tất cả! Ha ha!"

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói: "Thế nhưng, đây không phải là hí khúc sang năm mới có thể hát hay sao?"

"Cháu không hiểu rồi? Tiệc đầy tháng của hai bé nhà cháu ở trong lòng người thôn Lục gia chúng ta còn nặng hơn cả lễ tết đầu năm! Bọn họ đều chờ mong có thể làm được chút gì đó cho cháu, lúc này mới tìm được cơ hội! A đúng rồi, hát hí khúc cũng đều là thôn dân của thôn chúng ta, thôn Lý gia, thôn Lưu Gia cùng nhau hát! Chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt!"

Lục Lập Hành chỉ đành gật đầu:

"Cám ơn chú Kiến Quân!"

Lục Kiến Quân vui vẻ cười cười:

"Được rồi, các cháu hôm nay trở về nhất định là rất mệt mỏi. Chú không đi quấy rầy các cháu nữa. Ngày mai sẽ gặp em bé sau. Đúng rồi, cháu đi tìm Kiến Quốc đúng không? Hắn vẫn luôn chờ cháu trở về đó. Sau khi làm xong cái ghế kia, hắn còn dùng vải che lại, thận trọng bày trong nhà, không cho ai nhìn, cũng không cho ai sờ. Nói là nhất định phải giữ nó hoàn toàn mới cho cháu!"

Lục Lập Hành nghe vậy thì vô cùng cảm động:

"Không có, lát nữa cháu sẽ đi."

"Ừm, Lập Vĩ đi cùng luôn đi, chỗ này cứ giao cho chú."

"Được!"

Lục Lập Hành lại nói chuyện với Lục Kiến Quân vài câu rồi mới rời khỏi, tiến đến nhà Lục Kiến Quốc.

...

Lục Kiến Quốc ngồi ở trong sân, đang xử lý mấy đơn đặt hàng trong mấy ngày này.

Trước đó, bởi vì bận làm ghế dựa cho trẻ sơ sinh nên trễ nải chút thời gian. Hắn vừa làm vừa nhìn về phía trong phòng.

Bên trái nhà chính, thứ được vải đỏ đậy lại chính là ghế dựa cho trẻ sơ sinh.

Kể từ khi biết Cố Vãn Thanh sinh, Lục Kiến Quốc vẫn luôn nghĩ đến việc mình có thể làm chút gì cho bọn họ!

Nhưng mà hắn chỉ là một thợ mộc. Hắn nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra nên làm như thế nào.

Cho nên, sau khi cầm bản vẽ từ chỗ Lục Lập Vĩ, hắn đã sướng đến phát rồ!

Mấy ngày nay, mỗi thời mỗi phút hắn đều đang nghĩ, phải làm như thế nào mới có thể làm ra một chiếc ghế dựa trẻ em tốt nhất.

May mà hắn đã làm được.

Ghế dựa trẻ em có 2 chỗ ngồi, hắn tham gia vào tất cả quá trình làm việc.

Sau khi làm xong, Lục Kiến Quốc mỗi ngày đều nghiêm túc nhìn cái ghế kia một chút.

Sợ có chỗ nào làm không tốt, khiến mấy đứa nhóc ngồi không thoải mái.

Lúc Lô Thục Phân trở về thì thấy Lục Kiến Quốc đang cười ngây ngô đối với nhà chính. Nàng nhịn không được cười ra tiếng:

"Kiến Quốc, ông làm gì vậy? Mỗi ngày đều cười ngây ngô một hồi."

"Ai, bọn nhỏ hình như sắp trở về rồi thì phải? Tôi đang nghĩ, bọn chúng chắc là sẽ thích?"

"Ha ha, đó là đương nhiên. Cái ghế này hao tốn nhiều tâm huyết của ông như vậy, Tiểu Hành khẳng định sẽ hài lòng, ông đừng lo lắng! Đừng cả ngày nghi thần nghi quỷ nữa, ghế kia vẫn luôn ở đó, không ai đụng vào đâu!"

"Ừm." Lục Kiến Quốc gật đầu.

Hắn định thần lại, chăm chú làm chuyện của mình.

Nhưng mà hắn đột nhiên nghe thấy trong nhà chính truyền đến một tiếng "đông".

Lục Kiến Quốc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cháu trai Đậu Đậu ngã xuống bên cạnh chiếc ghế dựa cho trẻ em.

Không biết nó chơi ở đây mà mang một thân bùn trở về.

Tay đã đen đến mức không nhìn rõ!

Nhưng mà vào lúc này, nhóc không thèm khóc, đang dùng bàn tay đen sì sờ soạng sang bên cạnh.

Bên cạnh chính là chiếc ghế dựa sơ sinh đã bị xốc tấm vải đỏ lên.

Lục Kiến Quốc lập tức nín thở:

"Đậu Đậu, không được, đừng đừng đừng, đừng đụng!"

Hôm nay là ngày cuối cùng rồi!

Hắn đã bảo hộ chiếc ghế này lâu như vậy!

Nếu như ô uế thì phải làm sao bây giờ?

Lòng Lục Kiến Quốc nóng như lửa đốt… nhưng lại lo lắng Đậu Đậu bị té.

Hắn run rẩy đi về phía Đậu Đậu:

"Đậu Đậu, cháu sao thế?"

“Cháu đừng, ai nha... Không được..."

"Cháu chờ một chút, ông sẽ đến bế cháu."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment