Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 387 - Chương 387 - Muốn Nhìn Bọn Nhỏ Chậm Rãi Lớn Lên

Chương 387 - Muốn Nhìn Bọn Nhỏ Chậm Rãi Lớn Lên
Chương 387 - Muốn Nhìn Bọn Nhỏ Chậm Rãi Lớn Lên

Lục Kiến Quốc gấp đến mức không biết nói cái gì cho phải.

Đậu Đậu mở hai mắt thật to, nghi ngờ nhìn về phía Lục Kiến Quốc. Trong cái đầu nho nhỏ tràn đầy sự không hiểu.

Ông nội bị sao thế?

Sao lại kích động như vậy?

Ánh mắt Đậu Đậu rơi về phía chiếc xe đẩy cho trẻ em bên cạnh.

Cái ghế thật to còn có bánh xe này là cái gì vậy?

Ông nội bảo mình không được đụng ~

Ông nội là bởi vì cái này nên mới gọi mình sao?

Đậu Đậu lại nhìn thoáng qua Lục Kiến Quốc.

Lúc này Lục Kiến Quốc đã bước lên bậc thang trong sân.

Đậu Đậu không chút do dự vươn cái tay bẩn bẩn sờ lên chiếc ghế kia.

Đồng tử Lục Kiến Quốc lập tức co rụt lại.

"Ai ai ai, Đậu Đậu, cháu!"

"Cháu làm gì thế, cháu ngươi làm gì thế!"

Lúc này, Lục Kiến Quốc đã hoàn toàn không nghĩ tới việc đi dỗ Đậu Đậu nữa. Hắn lảo đảo đi đến bên cạnh Đậu Đậu, bắt tay Đậu Đậu lại.

Sau đó, hắn nức nở nhìn về phía ghế dựa cho trẻ sơ sinh bên cạnh.

"Ai nha, ghế dựa của mình!"

"Chuyện phải xử lý như thế nào đây. Chuyện này phải xử lý như thế nào đây!"

"Nếu như giặt tấm vải này thì phải đợi đến ngày kia mới có khả năng khô? Hơn nữa, cũng không nhất định có thể giặt sạch được!"

"Cháu… cháu… cháu không nghe lời ông nói sao?"

Lục Kiến Quốc nóng nảy chỉ vào Đậu Đậu.

Dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đậu Đậu hoàn toàn không biết ông nội bị sao nữa.

Nhóc vừa rồi chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của ông nội mà thôi, sao ông nội bỗng nhiên lại tức giận như vậy!

Ông nội tức giận, Đậu Đậu cảm thấy vô cùng uất ức. Nhóc ngẩng đầu, bĩu môi, nước mắt to như hạt đậu chảy xuống.

"Hu hu ~ "

“Hu hu hu ~ "

Ông nội thật hung dữ ~

Đậu Đậu vừa khóc, Lục Kiến Quốc lập tức hoảng hồn.

Hắn mắng cũng không được, không mắng cũng không được!

Hắn thật sự không biết nên làm sao bây giờ!

“Cháu, cháu…"

"Ai, Đậu Đậu, đừng khóc, không phải là ông nội muốn mắng cháu, thật sự là cái ghế cho trẻ sơ sinh này vô cùng quan trọng. Nếu như cháu thích thì ông nội có thể làm cho cháu một cái khác. Nhưng cái này là của em trai em gái cháu."

Đậu Đậu còn đang không ngừng thút thít. Nhóc hoàn toàn không cách nào hiểu được lời Lục Kiến Quốc.

Lục Kiến Quốc đành phải bất đắc dĩ nói:

"Cháu đi tìm bà nội cháu đi, để nàng tắm rửa cho cháu. Ông sẽ nghĩ biện pháp lau sạch cái ghế này."

Lục Kiến Quốc nói xong cũng mặc kệ Đậu Đậu, quay người đi ra ngoài.

Nào biết rõ, hắn vừa mới bước ra cửa, đã nghe thấy giọng nói của Lục Lập Hành:

"Chú Kiến Quốc, không cần lau nữa, không có chuyện gì, chú nhanh dỗ dành Đậu Đậu đi."

Lục Lập Hành vừa tới, thế nhưng vì ở quá xa nên hắn chỉ nghe thấy giọng nói của Lục Kiến Quốc.

Quả nhiên như là Lục Kiến Quân nói, Lục Kiến Quốc xem cái ghế dựa này quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.

"Tiểu Hành? Tiểu Hành, cháu về rồi sao, chuyện là, chú…" Lục Kiến Quốc lập tức có chút câu nệ.

"Cháu, cháu chờ chút, chú sẽ đi thu dọn sạch sẽ!"

Hắn hoàn toàn không có chú ý tới lời nói vừa rồi của Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành đành phải tiến lên ngăn cản hắn:

"Chú Kiến Quốc, thật sự không phải lau nữa."

"Như vậy sao được, đây chính là cho em bé dùng, bọn chúng còn nhỏ như vậy, cần sạch sẽ một chút…"

Lục Lập Hành nói: "Thật sự không có chuyện gì, cũng là bởi vì bọn chúng đang nhỏ nên mới không cần để ý những thứ này như vậy. Nếu không, bảo vệ bọn chúng quá tốt, thân thể không có sức đề kháng, ngược lại sẽ không tốt đối với thân thể!"

Lục Kiến Quân lần đầu tiên nghe được những lời như này.

Trong ấn tượng của hắn, người trong thành phố đều sạch sẽ.

Không giống như nông thôn bọn họ, đám trẻ con đều lớn lên ở trong bùn đất.

Hắn cũng muốn cho đám nhỏ nhà Lục Lập Hành hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất.

"Còn… Còn có cách nói này sao?"

"Ừm, đúng vậy, lại nói, hiện tại bọn chúng còn nhỏ như vậy. Cháu thấy không chỉ có bùn, nói không chừng bọn chúng còn đi ngoài trên xe nữa cũng nên. Cho nên không cần để ý như vậy!"

Lục Kiến Quốc nghĩ cũng phải. Hắn lúc này mới xoắn xuýt nói:

"Vậy, vậy,… cháu mau nhìn xem cái xe này, có chỗ nào cần sửa lại không?"

Lục Kiến Quốc lại tranh thủ thời gian đi đến bên cạnh chiếc ghế, xốc tấm vải đỏ phía trên lên. Sau đó, hắn chăm chú giới thiệu:

"Chú làm theo bản vẽ kia của cháu, mỗi một mảnh gỗ phía trên đều là chú chọn, cháu có thể hoàn toàn yên tâm. Đinh cũng là chú đóng, chú đã kiểm tra cẩn thận, không có lộ ra ngoài, sẽ không làm em bé bị thương. Đệm phía trên được thím của cháu may bằng vải bông tốt nhất, một mỗi kim đều vô cùng cẩn thận, còn có những thứ này, đây đều là…."

Mắt thấy Lục Kiến Quốc còn muốn nói tiếp, Lục Lập Hành tiến lên ngăn cản hắn:

"Chú Kiến Quốc!"

"Ừm? Sao thế?"

"Chú không cần phải nói những thứ này, cháu đều biết, cháu rất thích chiếc ghế này!"

Vừa mới chỉ nhìn một chút, Lục Lập Hành đã thấy thích rồi.

Cái ghế có hai chỗ, có thể cho hai đứa bé ngồi.

Vải phía trên vô cùng tinh tế tỉ mỉ và nhu hòa.

Có thể thấy được, Lục Kiến Quốc thật sự đã bỏ ra khá nhiều công sức. Hơn nữa, có nhiều chỗ bởi vì bản thân Lục Lập Hành không có kinh nghiệm chế tác nên Lục Kiến Quốc đã sửa đổi nho nhỏ. Việc sửa đổi này đã khiến cho cái ghế càng thêm hoàn mỹ.

"Thích thì tốt, chú chỉ sợ là cháu không thích!" Lục Kiến Quốc lau mồ hôi.

Lục Lập Hành cười cười, bế Đậu Đậu đã không còn khóc nữa lên.

Lục Kiến Quốc lập tức ngăn cản:

"Đừng, bẩn lắm, đứa nhỏ này không biết đi chỗ nào mò cá nữa, một thân bùn."

"Không có chuyện gì." Lục Lập Hành khoát tay áo, nhéo nhéo mặt Đậu Đậu:

"Đậu Đậu, cháu thích chiếc ghế này lắm sao?"

"Ừm ừm!" Đậu Đậu dùng sức gật đầu:

"Đậu Đậu thích, thế nhưng đây là ghế mà ông nội làm cho em trai em gái."

"Vậy lát nữa chú sẽ thiết kế một cái khác, chuyên cho Đậu Đậu ngồi, để ông nội làm cho cháu."

"Được ạ ~ " Đậu Đậu lập tức bắt đầu vui vẻ.

Lục Lập Hành dỗ Đậu Đậu xong, mới nói:

"Chú Kiến Quân, tiền làm chiếc ghế cho trẻ em này..."

Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Lục Kiến Quốc điên cuồng khoát tay:

"Đừng đừng đừng, cháu đừng nói chuyện tiền bạc với chú. Cuộc sống của chú đều nhờ có cháu nên mới có sự thay đổi như hiện tại. Mạng của Tiểu Phi cũng là cháu cứu. Mấy chuyện này quý giá hơn nhiều, cứ như vậy đi. Cháu đẩy trở về đi, nhìn xem có phù hợp hay không, không thích hợp thì cứ nói, chú sẽ lại sửa đổi một chút!"

Lục Lập Hành cũng không có từ chối:

"Được, nhưng mà sau này cháu còn muốn làm đồ dùng trong nhà. Chú phản nhận số tiền này, một mình chú cũng làm không hết, cần chú mang theo mọi người cùng làm. Bọn họ cũng không thể làm không công được."

Lục Kiến Quốc ban đầu vốn cũng không có ý định lấy tiền. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy Lục Lập Hành nói rất có lý. Hắn có thể đại biểu cho chính mình, nhưng không thể đại biểu cho những người khác.

Dù sao, mỗi người đều phải sống.

"Được, chú sẽ đi nói lại với bọn họ một chút."

"Ừm, vậy chào Kiến Quốc, cháu đi về trước, hai nhóc hôm nay ngủ rồi, ngày mai lại mang đến cho chú xem."

"Được được được, trên đường về nhớ cẩn thận một chút."

Lục Lập Hành lúc này mới để Đậu Đậu xuống, đẩy chiếc ghế cho trẻ em rời đi.

Lúc này mới qua nửa buổi chiều.

Lục Lập Hành cảm nhận được trong thôn vô cùng nhiệt tình.

Ngày mai chắc là sẽ càng náo nhiệt.

Những thứ này chính là điều mà Lục Lập Hành muốn.

Hắn vẫn luôn hi vọng, các con của mình luôn ở trong môi trường yêu thương.

Chậm rãi trưởng thành…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment