Về đến nhà, hai đứa nhỏ vẫn còn ngủ say.
Chu Ngọc Hà trông thấy Lục Lập Hành đẩy chiếc ghế về, lập tức kinh ngạc:
"Đây chính là cái ghế mà em thiết kế ngày đó sao?"
"Ừm, đúng vậy!"
"Ai nha, đúng là quá tuyệt, hai đứa nhỏ có thể ngồi cùng một lúc rồi!"
"Đúng vậy, chỉ cầu cái thuận tiện!"
Chu Ngọc Hà nhịn không được mà tán dương:
"Vãn Thanh, Vãn Thanh, mau nhìn, chiếc ghế dựa cho trẻ sơ sinh này vô cùng tốt!"
Trong lúc nói chuyện, Lục Lập Hành đã đẩy chiếc ghế vào bên trong nhà.
Cố Vãn Thanh đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn cái ghế kia với vẻ vui mừng:
"Trời ạ, các con nhất định sẽ rất thích!"
Lục Lập Hành cười cười: "Bọn chúng đâu? Để cho bọn chúng tới thử một chút!"
Hiện tại em bé còn nhỏ, nhưng mà chiếc ghế này còn có thể nằm.
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ nói: "Còn ngủ đâu, từ trở về đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh."
"Hai thần ngủ!" Lục Lập Hành vừa cảm khái vừa đi vào nhà.
Mới có một lúc không nhìn thấy hai đứa nhóc thôi mà hắn đã thấy nhớ rồi.
Vừa đi đến trước cửa, hắn đã nhìn thấy, Đại Hoàng để đầu của mình bên cạnh giường. Mắt nháy cũng không thèm nháy, nhìn chằm chằm vào hai đứa nhóc.
Lục Lập Hành hồ nghi hỏi:
"Đại Hoàng đang làm gì vậy?"
"Nó à? Nó đang thủ hộ hai nhóc con?" Cố Vãn Thanh cười nói:
"Vừa rồi sau khi anh đi, nó cứ nhìn chằm chằm vào hai đứa nhỏ như vậy, không nhúc nhích, cũng không ngủ!"
"Ha ha!" Lục Lập Hành cười vuốt vuốt cái đầu Đại Hoàng:
"Chó ngốc, mày làm gì vậy?"
Đại Hoàng ngẩng đầu lên, trợn trắng mắt.
Nó mở to miệng, muốn kêu nhưng lại nhịn được. Nó yên lặng liếc Lục Lập Hành một cái, biểu thị sự tức giận của mình.
Ngài mới là chó ngốc…
Cả nhà ngài…
Ai không đúng, chỉ mình ngài là chó ngốc!
"Ha ha!"
Chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy Đại Hoàng, tâm tình của Lục Lập Hành lại vô cùng tốt. Hắn cũng ngồi cạnh giường, cùng Đại Hoàng ngắm nhìn hai nhóc con.
Có lẽ là vì tâm linh có cảm ứng với nhau, Lục Lập Hành mới ngồi năm phút đồng hồ, em gái đã động đậy rồi mở mắt ra.
Nàng khẽ động, Đại Hoàng lập tức trừng mắt!
Nó nghiêng đầu lại, dùng lực cắn quần áo của Lục Lập Hành…
Nhanh nhanh nhanh ~
Em gái tỉnh rồi ~
Em gái tỉnh rồi có thấy hay không ~
Lục Lập Hành vốn muốn ôm lấy em gái, nhưng bị Đại Hoàng kéo như thế, trực tiếp kéo tới cửa gian phòng.
"Ai, Đại Hoàng, mày muốn làm cái gì thế?"
Đại Hoàng không để ý hắn, lại đi ra bên ngoài hai bước. Cho đến khi đi đến bên cạnh bàn trong phòng khách, Đại Hoàng mới dừng lại. Nó dùng cái mũi đụng đụng bình sữa trên bàn:
Nhanh đi pha sữa bột cho em gái đi chứ ~
Lục Lập Hành bất đắc dĩ cầm bình sữa lên:
“Được rồi được rồi, tao đã biết, Đại Hoàng, mày đừng giục. Dù sao cũng phải đi dỗ dành người trước đã, để cho nàng đừng khóc nữa!"
"Gâu ~ "
Đại Hoàng kêu một tiếng rất nhỏ.
Sau đó một mình đi vào trong phòng ngủ.
Ý tứ kia hết sức rõ ràng.
Nó đi dỗ ~
Ngài đi pha sữa bột ~
Lục Lập Hành không chút nghi ngờ, nếu như Đại Hoàng biết pha sữa bột, nó nhất định sẽ làm tất cả mọi chuyện mà không chút do dự.
Hắn đành phải cầm lấy bình sữa đi vào nhà bếp.
"Ai, cũng không biết Đại Hoàng có thể dỗ được em gái hay không?"
Cố Vãn Thanh nhìn tình cảnh này ở trong mắt, nhịn không được cười nói:
"Yên tâm đi, Đại Hoàng biết dỗ em bé hơn chúng ta!"
Thấy Cố Vãn Thanh nói như vậy, Lục Lập Hành lúc này mới yên tâm hơn một chút.
Nhưng hắn hết sức tò mò, Đại Hoàng rốt cuộc làm thế nào để dỗ em bé chứ?
Sau khi pha xong sữa bột, Lục Lập Hành tìm được đáp án.
Hắn lúc này đang cầm bình sữa, đứng trước cửa phòng ngủ.
Hắn trông thấy, anh trai còn đang nằm ngáy o o.
Mà em gái thì đã mở mắt.
Nàng đang nghiêng đầu, mắt to trừng mắt nhỏ với Đại Hoàng.
Trong ánh mắt kia còn chứa đầy vẻ không hiểu.
Bàn tay nhỏ của nàng còn dùng sức bắt lấy nhúm lông trên lỗ tai Đại Hoàng, không chịu buông ra.
Đại Hoàng dường như có chút đau. Nó đang cố đổi tư thế, duy trì cái đầu thăng bằng. Nhận ra được Lục Lập Hành đã trở lại, Đại Hoàng quay đầu, há miệng muốn kêu to, nhưng vẫn nhịn được.
Nó không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Lập Hành.
Nhanh đi ~
Thất thần làm gì ~
Nhanh điểm cho nhóc con uống đi ~
Nàng sắp đói khóc rồi kìa ~
Nhưng mà bởi vì Đại Hoàng không nhìn nàng, em gái lập tức nhíu mày lại, thật sự muốn khóc lên.
Lục Lập Hành lập tức không muốn xem kịch vui nữa. Hắn tranh thủ thời gian đi tới bên giường, đưa bình sữa tới bên miệng nhóc con.
Uống được sữa, tay em gái cuối cùng mới buông Đại Hoàng ra.
Đại Hoàng được giải thoát, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian lui về sau một bước. Nhưng mà vẫn chưa lui bao xa, ánh mắt của nó lại rơi vào trên người anh trai ở bên cạnh.
Anh trai vẫn còn nhắm mắt, nhưng Lục Lập Hành pha hai bình sữa bột.
Em gái đã ăn cơm rồi, nếu như anh trai còn không ăn thì sẽ không cao lên được?
Đại Hoàng cảm thấy vô cùng nhọc lòng, nó lại quay đầu nhìn về phía Lục Lập Hành.
Trong mắt là sự nghi vấn.
Có nên cho anh trai ăn hay không ~
Có nên đánh thức anh trai hay không đánh ~
Này ~
Ngài nói một câu đi chứ ~
Lục Lập Hành thấy thế, càng thêm bất đắc dĩ.
"Mày kêu to lên ~ "
Đại Hoàng lập tức trợn trắng mắt.
Chủ nhân quả nhiên không đáng tin cậy ~
Thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào Cẩu gia ~
Nếu không sợ là nhóc con này đã chết đói rồi ~
Nghĩ như vậy, Đại Hoàng lại duỗi đầu chó ra. Chỉ thấy nó thận trọng dùng cái mũi của mình, an ủi ở bên người anh trai.
Dường như muốn dùng phương thức như vậy để gọi anh trai dậy.
Lục Lập Hành nhìn mà muốn cười:
"Đại Hoàng, mày như này không được, mày…"
Hắn đang muốn dạy Đại Hoàng làm sao để gọi người.
Chỉ thấy anh trai thật sự lắc lư cái đầu, sau đó chậm rãi tỉnh lại.
Hơn nữa, hắn còn không có khóc!
Lục Lập Hành:…
Xem ra lời Vãn Thanh nói là sự thật, Đại Hoàng thật biết dỗ em bé.
"Đại Hoàng, trách nhiệm dỗ em bé này sau này sẽ giao lại cho mày, nhớ chăm sóc cho bọn nhỏ thật tốt. Mày làm rất không tệ!"
Đạt được khích lệ.
Con mắt Đại Hoàng lập tức híp lại.
Cái đuôi của nó lắc lắc thật cao, dường như muốn bay lên trời!
Dáng vẻ kia muốn bao nhiêu đắc chí liền có bấy nhiêu đắc chí.
Thế nhưng, một lát sau, Đại Hoàng dường như phản ứng lại.
Nó ai oán nhìn về phía Lục Lập Hành, gương mặt không hiểu.
Cái gì, cái gì, cái gì ~
Để Cẩu gia sau này chăm sóc em bé?
Vậy ngài làm gì?
Đứa nhỏ này là Cẩu gia sinh sao?
Không phải ~
Đại Hoàng kháng nghị trong chốc lát, trực tiếp quay người đi ra khỏi nhà!
Nó không thèm nhìn Lục Lập Hành nữa!
Lục Lập Hành càng thêm bất đắc dĩ!
Cố Vãn Thanh thấy thế thì tức giận nói:
"Anh xen, anh làm Đại Hoàng tức giận bỏ đi rồi kia? Không còn chó giúp chúng ta trông em bé nữa!"
"Yên tâm đi, nó lát nữa sẽ về thôi!"
"Làm sao sao biết?"
Cố Vãn Thanh thấy Lục Lập Hành chắc chắn như thế thì vô cùng nghi hoặc.
Lục Lập Hành nói:
"Đại Hoàng thích bọn chúng như vậy, làm sao nỡ không muốn chăm sóc được? Nó chỉ là hơi nóng tính thôi. Anh dám đánh cược, không đến nửa giờ, nó liền trở lại!"
Lục Lập Hành vừa dứt lời đã nhìn thấy cái đầu chó của Đại Hoàng ló ra ở phòng ngủ bên cạnh!
Nó hình như là đang nghe lén Lục Lập Hành.
Lại dường như đang nhìn hai đứa nhóc một cách chăm chú.
Dáng vẻ kia căn bản là không đi bao xa!
Lục Lập Hành lập tức vui vẻ:
"Thế nào? Anh nói đúng chứ? Ha ha ha…"
------
Dịch: MBMH Translate