Nhìn dáng vẻ lén lút dáo dác của Đại Hoàng, Cố Vãn Thanh trực tiếp cười.
"Đại Hoàng, không nỡ thì vào đi, đứng trước cửa ra vào làm gì vậy?"
Đại Hoàng dường như ý thức được mình bị phát hiện. Nó lập tức lui về sau một bước, xoay đầu của mình ra phía sau tường. Dường như làm như vậy thì bọn họ sẽ không nhìn thấy nó. Nhưng mà Đại Hoàng không biết là, lỗ tai của nó còn để lọt ở bên ngoài.
Lúc này, anh trai và em gái đều đa uống sữa xong!
Cố Vãn Thanh muốn đi qua, gọi Đại Hoàng vào, nhưng lại bị Lục Lập Hành ngăn cản. Hắn ra hiệu Cố Vãn Thanh:
"Chúng ta ra ngoài đi!"
Cố Vãn Thanh một mặt mờ mịt: "Thế nhưng…"
Thấy Lục Lập Hành nhìn về phía Đại Hoàng, Cố Vãn Thanh mới nửa tin nửa ngờ mà gật đầu.
Hai người để anh trai và em gái xuống.
Hai đứa nhóc thoát khỏi vòng tay của ba mẹ dường như có chút không vui!
Nhưng Lục Lập Hành không quản bọn họ. Hắn vừa lôi kéo Cố Vãn Thanh đi ra ngoài, vừa nhìn về phía Đại Hoàng.
Thấy Đại Hoàng quả nhiên nhìn về phía bọn họ!
Lục Lập Hành nhìn về phía Cố Vãn Thanh cười cười. Cố Vãn Thanh lập tức hiểu ý hắn.
Xem đi ~
Anh đã nói mà, Đại Hoàng chẳng mấy chốc sẽ tới ~
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ trợn trắng mắt.
Nhưng nàng vẫn theo Lục Lập Hành ra ngoài.
Nơi cửa, Đại Hoàng nhìn bọn hắn rời đi, tranh thủ thời gian đi tới cửa ngó vào trong phòng!
Phát hiện anh trai và em gái đều sắp khóc!
Đại Hoàng lập tức yên lặng. Nó nóng nảy đi hai vòng trước cửa phòng.
Sau đó, lại kêu to hai tiếng về phía Lục Lập Hành!
Phát hiện Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh không có ý quay đầu lại, Đại Hoàng cuối cùng không nhịn được!
Nó vừa trợn trắng mắt vừa đi vào phòng.
Nó đi đến bên người anh trai và em gái, liền bắt đầu vội vàng dỗ dành bọn họ!
Ngoài phòng.
Cố Vãn Thanh trông thấy tình cảnh này, bất đắc dĩ nói:
"Lập Hành, chúng ta bắt nạt Đại Hoàng như vậy có được không?"
"Ha ha, đây sao có thể gọi là bắt nạt được, em không có phát hiện Đại Hoàng ở nhà đã mập lên sao? Nó rất nhàn, để nó hoạt động một chút. Đúng lúc nó cũng rất để tâm đến hai nhóc kia, các con cũng rất thích nó, hai chúng ta cũng thoải mái hơn!"
Nghe hắn nói kiểu này, Cố Vãn Thanh lập tức cảm thấy vô cùng có đạo lý.
"Vậy được rồi, vậy chúng ta làm gì đây?"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đứng ở cạnh sân!
Lục Lập Hành theo bản năng ôm Cố Vãn Thanh vào trong ngực:
"Đương nhiên là trải qua thế giới của hai người rồi! Tháng này vì chuyện của các con mà chúng ta đã không thể trò chuyện thật tốt!"
Cố Vãn Thanh nở nụ cười:
"Bọn chúng trước đó cũng đều có mặt mà!"
"Chuyện đó không giống nhau, khi đó còn ở trong bụng, bọn chúng cái gì cũng không biết. Bây giờ bọn nhỏ là ở bên người, luôn có một loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm!"
"Ha ha, em còn là lần đầu tiên trông thấy có người ăn dấm của con mình đó."
"Ừm!" Lục Lập Hành cũng không phản bác.
Đứa nhỏ đương nhiên là quan trọng, nhưng thế giới hai người cũng quan trọng không kém!
Hắn đặt đầu lên bờ vai của Cố Vãn Thanh, nhìn lấy bầu trời xa xăm!
Ánh trời chiều sắp tàn.
Các loại hoa nhỏ trên núi đã nở, phối hợp với lá cây màu xanh, đẹp đến lạ thường!
Chu Ngọc Hà và Lục Lập Vĩ đều đi làm việc.
Chuẩn bị bước cuối cùng cho tiệc đầy tháng!
Trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ.
An lành lại nhàn hạ.
Chờ ánh trời chiều tắt hẳn, Lục Lập Hành mới nắm tay Cố Vãn Thanh:
"Đi thôi, có gió, em vừa mới sinh chưa được một tháng, thân thể còn yếu, không thể bị lạnh."
"Ừm."
Cố Vãn Thanh gật gật đầu, theo Lục Lập Hành trở về phòng.
Đại Hoàng đã dỗ hai đứa nhỏ ngủ thiếp đi một lần nữa.
Lúc này, nó đang nhìn bọn họ, vẻ khinh thường kia như muốn lật lên trời.
Nhưng bởi vì sợ đánh thức hai nhóc con, Đại Hoàng không dám kêu một tiếng nào.
Tối hôm đó, tất cả mọi người đều ngủ vô cùng ngon.
Ngày thứ hai, trời mới vừa sáng, Lục Lập Hành đã dậy pha sữa cho hai nhóc, rồi là thay tã.
Lục Lập Hành ban đầu vốn muốn đi xem bên phía tiệc đầy tháng kia còn có gì cần giúp đỡ hay không. Không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Chu Ngọc Hà đi về phía nhà bếp. Trông thấy hắn, Chu Ngọc Hà nói:
"Sao lại dậy sớm như thế? Bị các con đánh thức sao?"
Lục Lập Hành lắc đầu: "Không, em gần đây đều tỉnh vào giờ này. Chị dâu để em nấu cơm cho!"
"Không cần, không cần, em ngủ thêm một lát đi, hôm nay chính là ngày bận rộn của em đó. Anh cả em dậy sớm, tiện thể đánh thức chị, dù sao chị cũng không có chuyện gì làm, liền đi nấu cơm!"
"Anh cả cũng dậy rồi sao?" Lục Lập Hành cảm thấy rất ngờ vực.
"Ừm, hắn đi làm việc rồi, em đừng để ý tới hắn. Hắn nói sẽ cho em niềm vui bất ngờ!"
" y…" Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười cười.
"Hay là em cũng đi hỗ trợ một chút?"
"Không cần, em ở nhà chăm sóc em bé đi, lát nữa đến cùng hai nhóc kia là được!"
"Vậy được rồi!" Lục Lập Hành đành phải quay trở về nhà.
Hôm nay, là tiệc đầy tháng!
Hai đức nhóc đã lớn hơn một tháng trước rất nhiều.
Gương mặt nhỏ nhắn cũng dần dần mở ra!
Nhất là em gái, gương mặt tròn vo.
Hôm nay phải mặc quần áo mới cho bọn nhỏ mới được.
Lục Lập Hành đang nghĩ ngợi thì trông thấy Lục Thiên Thiên thụy đang đứng trước cửa phòng ngủ với ánh mắt mông lung:
"Anh hai, để em mặc quần áo cho cháu trai cháu gái có được không?”
“Ừm, em tỉnh ngủ chưa? Để anh làm cho!"
Lục Thiên Thiên dùng lực dụi dụi con mắt, sau đó lại xoa xoa đầu tóc như ổ gà của mình một chút, sau đó mới nói: "Tỉnh ngủ ,tỉnh ngủ, em tỉnh ngủ rồi. Hôm nay là ngày bọn họ đầy tháng nha, tất cả mọi người muốn cho tặng quà cho bọn họ. Thiên Thiên không có tiền, không mua nổi quà. Thiên Thiên muốn mặc quần áo cho bọn họ coi như là quà!"
Lục Lập Hành nhìn bản thân Thiên Thiên còn đang ăn mặc lung ta lung tung. Cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ gật đầu.
"Được, đến, anh hai dạy em nên mặc thế nào."
"Vâng ạ!"
Lục Thiên Thiên nhanh chóng đi vào bên giường, cầm quần áo mới của em bé lên, sau đó tỉ mỉ tìm tìm trước sau, cuối cùng gật đầu.
Nàng quyết định sẽ mặc cái này cho em gái!
Lục Lập Hành nhìn mà cảm thấy run sợ trong lòng.
Một lát sau, nhìn dáng vẻ chật vật của Lục Thiên Thiên, hắn cuối cùng nhịn không được, khóe miệng của hắn điên cuồng co quắp:
"Thiên Thiên."
"Hả?"
"Đó là quần áo liền thể!"
"Ừm, em biết mà!"
"Em phải mặc bắt đầu từ tay của bọn nhỉ, là vị trí mở ra…"
" y…." Lục Thiên Thiên lập tức ngây người.
Nàng mờ mịt nhìn quần áo trong tay, cả người lâm vào trong xoắn xuýt:
"Anh hai, em có phải là quá ngốc rồi hay không? Em cũng không biết mặc quần áo cho cháu trai cháu gái!"
"Không không không." Lục Lập Hành tranh thủ thời gian dỗ Thiên Thiên sắp khóc:
"Tới tới tới, anh dạy cho em, học từng chút từng chút một, sau khi học xong, mỗi ngày em đều có thể mặc cho bọn chúng!"
Lục Thiên Thiên lúc này mới nín khóc mỉm cười:
"Được, vậy em mỗi ngày đều muốn ăn mặc thật xinh đẹp cho bọn họ!"
"Ừm!" Lục Lập Hành gật đầu, sau đó chăm chú dạy Lục Thiên Thiên.
Một ngày này.
Cố Vãn Thanh cũng mặc xong quần áo mà Lục Lập Hành chuẩn bị cho nàng từ trước.
Toàn bộ người thôn Lục Gia còn hưng phấn hơn cả Tết.
Một buổi sáng sớm, mọi người đều tập trung ở sân đại đội.
------
Dịch: MBMH Translate