Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 390 - Chương 390 - Người Cả Thôn Đều Đến Giúp Đỡ

Chương 390 - Người Cả Thôn Đều Đến Giúp Đỡ
Chương 390 - Người Cả Thôn Đều Đến Giúp Đỡ

Trông thấy Lục Lập Vĩ, tất cả mọi người tranh nhau chen tới:

"Lập Vĩ, có chuyện gì cần phải giúp một tay không?"

"Nhanh, đừng để cho chúng tôi nhàn rỗi, có việc gì đều có thể bảo chúng tôi làm!"

Lục Lập Vĩ nhìn bọn hắn mà thấy buồn cười:

"Tiểu Lục, mấy ngày nay đi ra ruộng làm việc cũng không thấy em tích cực như vậy!"

Thiếu niên được gọi là Tiểu Lục vui vẻ nở nụ cười:

"Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy! Còn không phải là cháu trai cháu nữ hay sao? Em phải biểu hiện tốt một chút!"

"Ha ha ha!"

Tất cả mọi người cười theo.

"Không có việc gì, tất cả mọi người nghỉ ngơi đi, một mình cháu có thể làm được!"

Lục Lập Vĩ vừa chuyển cái bàn vừa nói.

Những người khác nào chịu nhàn rỗi. Tiểu Lục nhanh chóng đoạt lấy cái bàn từ trong tay Lục Lập Vĩ:

"Để em làm cho, tám người một bàn có phải không? Em cũng có thể sắp ghế cho anh!"

"Tôi cũng tới, tôi cũng tới, bên kia cần bưng đồ ăn đúng không? Đi mấy người!"

Mọi người bắt đầu xung phong nhận việc.

Lục Kiến Quân đi đến bên cạnh Lục Lập Vĩ, cười nói:

"Cháu nhìn đi, thực ra chúng ta không cần mời người, mọi người đã làm xong tất cả mọi việc rồi!"

"Ha ha, vẫn là do mị lực của Tiểu Hành lớn!"

"Đúng vậy, nếu như không phải hắn, thôn Lục gia chúng ta cũng sẽ không được chú ý như thế, Mọi người cũng sẽ không có được sống cuộc sống tốt. Đúng rồi, mấy ông chủ ở huyện thành nói là sẽ đến, thế nào rồi? Sắp xếp xong hết chưa?"

"Ừm, chú cứ yên tâm, tất cả đã an bài xong! Bọn họ à đoán chừng là đang ở trên đường! Tiểu Hành cũng thật sự là, nói không muốn làm phiền bọn họ nên không nói với bọn họ. Sau khi ông chủ Vương biết chuyện đã nói cháu một hồi lâu!"

"Ha ha, người làm anh cả như cháu đúng là phải đảm đương nhiều việc!"

Huyện thành.

Mới hơn bảy giờ sáng, Doãn Hạo đã nhận được điện thoại của Hoàng Thiên Lương:

"Ông chủ Doãn, có đi thôn Lục Gia hay không?"

Lúc này, Doãn Hạo đang chơi cờ với một người tuổi tác không khác hắn là bao.

Nghe thấy lời này, hắn ngẩn ngơ: "Thôn Lục Gia? Con nhà Lục huynh đệ đầy tháng rồi?"

Ngoại trừ chuyện này ra, hắn nghĩ không ra lý do Hoàng Thiên Lương gọi hắn đi thôn Lục Gia vào lúc này.

"Đúng vậy, xem ra ông cũng không biết . Ai, Lục huynh đệ đây là dự định gạt chúng ta để giản lược tất cả sao!"

Doãn Hạo nghe vậy thì lập tức đứng lên.

Thiếu chút nữa là đụng ngã cả bàn cờ!

"Như vậy sao được?"

"Nói đúng ra là, tôi và ông chủ Liễu, còn có ông chủ Trương của Trung tâm Hoài Nam đều dự định xuất phát. Ông thì sao, định thế nào?”

"Tôi cũng đi, tôi cũng đi, các người chờ tôi một chút, tôi đi chuẩn bị một chút quà!"

"Ha ha, được rồi, tám giờ, tập hợp tại ngã tư thành bắc!"

"Được!"

Cúp điện thoại xong, Hoàng Thiên Lương nhịn không được nở nụ cười.

"Lão Vương, quà của chúng ta đã chuẩn bị xong chưa?"

"Ừm, xong rồi, ông chủ Hoàng cứ yên tâm. Ai, Lục huynh đệ cũng thật là, nếu như không phải tôi đúng lúc gọi điện thoại cho anh trai hắn, chúng ta đã bỏ qua rồi! Hắn hôm qua mượn xe, cũng không nói làm gì, thế mà vụng trộm chạy trở về."

"Ừm, đúng vậy, đi thôi, đến trường cấp ba Song Thành trước!"

"Ừm? Đến cấp ba Song Thành làm gì?"

"Đi là sẽ biết!"

Hoàng Thiên Lương cười thần bí, sau đó cùng Vương Cường lên xe.

Mà lúc này.

Doãn gia.

Doãn Hạo cúp điện thoại xong, thì mặc kệ ván cờ. Hắn đi vòng vo trong phòng khách hai vòng, cuối cùng lại gọi điện thoại cho Phạm Vũ:

"A lô? Lão Phạm, đang làm gì đó? Mau giúp tôi nghĩ một chút biện pháp, tôi phải mang chút quà đến thôn Lục Gia!"

Doãn Hạo nói lại mọi chuyện một lần.

Phạm Vũ cũng lập tức trở nên khẩn trương: "Được, chờ tôi một hồi, tôi lập tức chuẩn bị!"

Cúp cú điện thoại này, Doãn Hạo mới thở ra một hơi thật dài.

Người đàn ông trung niên ngồi đối diện hắn thấy hắn như vậy thì cảm thấy kỳ quái:

"Lão Doãn, ông đang làm gì thế? Sao đột nhiên lại khẩn trương như vậy? Con nhà ai đầy tháng mà khiến ông kích động như vậy! Là nhân vật lớn nào sao?"

Doãn Hạo khoát tay áo: "Không phải nhân vật lớn gì."

"Ừm? Vậy ông đây là…"

"Cũng không đúng, thực ra cũng coi là nhân vật lớn, chỉ không giống như nhân vật lớn mà ông hiểu cho lắm. Được rồi, nói ông cũng không hiểu. Lão Từ, tôi không thể chơi với ông nữa, tôi phải đi thôn Lục Gia, ông ở huyện thành chơi một mình đi?"

Từ Lập nhíu mày lại, nắm quân trong tay:

"Nông thôn? Ông muốn đi nông thôn?"

"Đúng vậy, sao thế? Tôi nói cho ông biết, nông thôn hiện tại hoàn toàn không giống như nông thôn của chúng ta trước đó. Nông thôn hiện tại vô cùng đẹp, là vẻ đẹp mà người tới từ tỉnh thành như ông chưa từng thấy."

Doãn Hạo vừa nói vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Từ Lập trông thấy bộ dáng của hắn, lập tức cảm thấy tràn ngập tò mò đối với chuyện hắn nói:

"Hay là ông cũng mang tôi đi xem một chút?"

Ở trong ấn tượng của Từ Lập, người nông thôn đều là một số người điêu ngoa. Hắn trước kia từng đi trợ giúp nông thôn. Nhưng bị dân bản xứ lừa gạt cho không còn gì. Từ đó về sau, Từ Lập liền phân rõ giới hạn với cái gọi là nông dân.

Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ của Doãn Hạo, hắn bỗng nhiên lại có hào hứng.

"Được thôi, nhưng mà nói trước, lúc đến ông không thể có bất cứ ý kiến gì, không nên nói lung tung. Người kia vô cùng quan trọng đối với tôi!"

"Được, không thành vấn đề!" Từ Lập lập tức bảo đảm.

Doãn Hạo lúc này mới mang theo hắn cùng xuất phát!

Trước cổng cấp ba Song Thành.

Hoàng Thiên Lương và Vương Cường đã dừng năm phút đồng hồ.

Vương Cường không nhịn được:

"Ông chủ Hoàng, chúng ta rốt cuộc đang đợi ai vậy? Không phải là Lục Lập Chính đó chứ? Tôi nghe nói, trường cấp ba Song Thành căn bản là không cho phép nghỉ học trong lúc đến trường, trừ khi là có việc gấp nhất định phải có mặt. Bọn họ rất coi trọng việc học…"

Vương Cường còn chưa dứt lời đã nghe Hoàng Thiên Lương nói:

"Đến rồi!"

Vương Cường vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy Lục Lập Chính đang gõ cửa sổ.

Hắn lập tức mở cửa xe ra:

"Ha ha, thật đúng là cậu, sao lại đi ra đây được vậy?"

Lục Lập Chính vừa xe vừa nói:

"Cháu đứng nhất toàn khối hàng tháng!"

Hoàng Thiên Lương cười nói bổ sung:

"Hơn nữa còn vượt qua hạng 2 ba mươi điểm!"

"Cái gì?" Vương Cường lần nữa chấn kinh. Hắn nuốt ngụm nước bọt:

"Cậu và anh cậu, đúng là người này biến thái hơn người kia!"

Hắn khởi động xe, nhưng rất nhanh lại nghĩ tới một vấn đề:

"Ông chủ Hoàng, sao mà ông lại biết được?"

"Tôi có quen với chủ nhiệm lớp bọn họ, tiểu tử này nhờ chủ nhiệm của hắn nói cho tôi biết hắn muốn về nhà, để cho tôi giúp đỡ!"

"Ha ha, thông minh, anh hai cậu nhất định không biết là cậu có thể trở về, hắn cũng không biết là chúng ta tới!"

Lục Lập Chính cũng cười theo. Trong lòng của hắn tràn đầy chờ mong, cũng không biết cháu trai và cháu gái có thích mình hay không.

Tám giờ.

Đám người Liễu Kiến Triều, Doãn Hạo, Trương Hoài An cùng tập hợp.

Mấy chiếc xe cùng nhau lái về phía thôn Lục Gia.

Trên con đường gập ghềnh vòng quanh núi này lần đầu tiên hiện nhiều xe như vậy.

Đoạn đường này có vô số người ở vây xem.

Từ Lập ngồi cạnh ghế tài xế, nhìn ngoài cửa sổ, hắn rơi vào trầm tư.

"Nông thôn ở đây nhìn cũng không tệ lắm."

Khắp nơi ven đường đều là hoa, đúng là rất xinh đẹp.

Nhưng mà điều này vẫn không thể thay đổi được nhận thức của hắn đối với nông dân. Hắn ngược lại muốn nhìn xem, người lần này rốt cuộc lợi hại như thế nào…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment