Đại Hoàng một đêm canh giữ hai đứa nhỏ không chợp mắt được bao nhiêu, cuối cùng cũng mở mắt ra trong tiếng ồn ào từng đợt.
Vừa mở mắt, chuyện đầu tiên nó làm chính là quay sang kiểm tra hai đứa nhỏ! Cũng không biết là ai khiến hai đứa nhỏ khóc, nó nhất định phải đi giáo huấn kẻ đó mới được!
Nhưng mà, vừa vọt vào trong phòng, Đại Hoàng phát hiện hoá ra bảo bảo là khóc trong tay Lục Thiên Thiên. Chỉ thấy cô bé đang ra sức mặc quần áo cho hai đứa nhỏ.
Có thể là bởi vì phương thức mặc quần áo của cô bé không đúng lắm, đứa em gái quơ quơ cánh tay nhỏ, gào khóc cực kì thương tâm!
Đại Hoàng ngốc luôn rồi! Cái này… Loại tình huống này, nó rốt cuộc phải giúp ai đây? Tiểu tổ tông và tiểu tiểu tổ tông đều là con non a~ vậy phải làm sao bây giờ ~
Mắt thấy Lục Thiên Thiên cũng đã cuống đến phát khóc, Đại Hoàng sốt ruột đi quanh cô bé hai vòng. Một lát sau, nó giống như phát hiện ra cái gì đó, nhanh chóng chuyển hướng giáo huấn mục tiêu bên cạnh Lục Thiên Thiên, Lục Lập Hành!
Đại Hoàng bắt đầu điên cuồng sủa về phía hắn: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu!!”
Vừa sủa, nó còn vừa lắc đầu chỉ chỉ, nhìn thật sự giống như đang chỉ trích Lục Lập Hành vậy!
Anh, anh, anh, anh làm cái gì vậy hả? Sao lại để con, sao lại để cả hai con non kia đều khóc rồi? Anh có được không thế? Không được thì để ta tới ~
Đại Hoàng chạy lên, cắn một cái vào ống quần Lục Lập Hành, kéo hắn ra bên ngoài!
Lục Lập Hành thấy vậy thì cực kì bất đắc dĩ: “Đại Hoàng, mày làm gì vậy hả? Tao còn phải dạy Thiên Thiên nữa, lát mặc quần áo tử tế rồi còn phải đi tổ chức sinh nhật cho bảo bảo, mày đừng có làm rộn!”
Đại Hoàng chỗ nào quan tâm mấy chuyện này chứ! Ở trong mắt nó chỉ có chuyện hai con non đang khóc thét kia thôi.
Mắt thấy Đại Hoàng không chịu nhả ra, Lục Lập Hành đành phải đứng dậy trước, dự định nói chuyện đạo lý với Đại Hoàng thật tốt, con chó ngốc này bảo vệ trẻ em cũng hơi quá rồi!
Nhưng mà, hắn vừa mới đứng lên, Lục Lập Hành liền phát hiện Tiểu Vãn Vãn không còn khóc nữa. Mặc dù Thiên Thiên vẫn còn đang loay hoay mặc quần áo cho cô bé, nhưng cô bé có vẻ như đã hoàn toàn bị Đại Hoàng thu hút.
Lúc này, bé đang mở to hai mắt, chăm chú nhìn Đại Hoàng, dưới khóe mắt vẫn còn vương giọt nước mắt, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự thích thú! Giống như là đang nhìn thấy đồ vật mình cực kì yêu thích vậy.
Cô bé giơ cánh tay nhỏ lên, quay về phía Đại Hoang “a a a a” không ngừng!
Lục Lập Hành cười nói: “Đại Hoàng, mày nhìn kìa, Vãn Vãn không khóc nữa rồi, tao thật sự không bắt nạt con bé!”
Đại Hoàng lúc này mới buông ống quần Lục Lập Hành ra, quay đầu, nhìn về phía Vãn Vãn.
Lục Thiên Thiên cũng phát hiện ra tiểu Vãn Vãn không còn khóc nữa. Cô bé ngạc nhiên hô: “Đại Hoàng, Đại Hoàng, mau tới cho Vãn Vãn chơi với đi! Như vậy con bé sẽ không khóc nữa rồi!”
Vừa rồi cũng là vì cô nhóc này vừa khóc vừa ngọ nguậy như con lươn nhỏ cho nên cô bé mới không thể mặc quần áo được cho Vãn Vãn, nhưng bây giờ cô nhóc đã không khóc nữa rồi! Lục Thiên Thiên mặt mũi cực kì mừng rỡ.
Thấy Đại Hoàng vẫn không nhúc nhích, Lục Thiên Thiên tức giận mắng: “Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày làm gì vậy? Mau tới đây đi!”
Cô bé đi tới nắm lấy lỗ tai Đại Hoàng, kéo Đại Hoàng về phía Lục Tư Vãn!
Đại Hoàng hú lên một tiếng đau đớn, cuối cùng vẫn nghe lời đi tới.
Sau đó, nó dụi đầu tới tay của tiểu Vãn Vãn.
Tiểu Vãn Vãn vừa nhìn thấy nó liền kích động lên. Cô bé không chút do dự một phát nắm lấy đầu Đại Hoàng, cả người đều cảm thấy thỏa mãn!
Đại Hoàng đáng thương cúi đầu, mặc cho Lục Tư Vãn nắm, không hề nhúc nhích, nhưng ánh mắt kia lại hữu ý vô tình liếc đến Lục Lập Hành.
Thấy chưa? Muốn dỗ em bé thì phải như này mới được! Anh thật là đần!
Lục Lập Hành bị khinh bỉ, thấy bộ dáng uỷ uỷ khuất khuất này của Đại Hoàng, nhất thời cũng không biết có nên giải cứu nó hay không.
Cũng may ,dưới sự trấn an của Đại Hoàng, Lục Thiên Thiên nhanh chóng mặc quần áo xong cho Lục Tư Vãn.
Trước lạ sau quen, tới lượt anh trai, thao tác của Lục Thiên Thiên cũng nhanh hơn nhiều. Anh trai còn đặc biệt ham ngủ, toàn bộ quá trình thay quần áo không hề tỉnh dậy một lần nào!
Mặc đồ xong cho hai đứa nhỏ, Lục Lập Hành đi ra ngoài, cùng mọi người ăn sáng, sau đó chuẩn bị đồ cho hai đứa nhóc một chút.
Giày vò xong cũng hết cả nửa buổi sáng. Chuẩn bị xong xuôi mọi việc thì đã là mười giờ rồi.
Lục Lập Hành lúc này mới bế hai đứa trẻ tới ghế dành cho trẻ em ngồi. Trên ghế đều được bọc vải bông, là do mấy người phụ nữ Lư Thục Phân tự mình lựa chọn may chế. Cộng thêm thiết kế của Lục Lập Hành, hoàn toàn không cần phải bàn cãi về độ thoải mái của nó!
Lục Lập Hành còn đắp cho hai đứa nhóc một chiếc chăn nhỏ, sau đó mới đẩy hai đứa đi tới sân đại đội.
Mà lúc này, mấy ngời Hoàng Thiên Lương cũng đã đến.
Lục Lập Vĩ trông thấy Lục Lập Chính liền gọi tới: “Lập Chính, tới giúp việc đi!”
“Đến đây, đến đây, anh trai, giờ em làm gì?”
“Lát nữa giúp bưng thức ăn ra, nhân lực không đủ!”
“Được, không thành vấn đề, anh hai và chị dâu đâu rồi ạ?”
“Còn chưa tới đâu, nói tới, Lập Chính, lát nữa em cũng đừng nói với anh hai em là anh cho em biết hôm nay là tiệc đầy tháng, là anh bảo em trở về, biết chưa? Nếu không anh hai em chắc chắn sẽ trách móc anh làm chậm trễ việc học tập của em!”
“Không thành vấn đề!” Lục Lập Chính vui vẻ nhẹ gật đầu.
Hắn mong đợi ngó ra bên ngoài nhìn một chút. Thấy Lục Lập Hành và cháu trai, cháu gái mình vẫn chưa đến, hắn có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng đi hỗ trợ mọi người! Hôm nay là ngày lớn của Lục gia, hắn cũng không thể chậm trễ được.
Hoàng Thiên Lương và Vương Cường thì cùng ngồi nói chuyện phiếm với bọn Hoàng Cường.
Liễu Kiến Triều, Liễu Thiên Minh thì không có người quen ở đây. Hai người có chút lúng túng đứng ở một bên sân. Có điều, chỉ lát sau, Lục Kiến Quân đã đi tới: “Là ông chủ Liễu và cậu Liễu sao? Tới tới tới, bên này, tôi sắp xếp chỗ cho hai người!”
Liễu Kiến Triều nhẹ gật đầu: “Được, cảm ơn trưởng thôn Lục!”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, đều là người trong nhà cả, ông chủ Doãn đâu rồi? Không phải nói cũng tới sao?”
“A, ông ấy đi xem hơi chậm một chút, chắc là sắp tới rồi!”
“Được, vậy trước anh đi theo tôi, lát nữa tôi ra tiếp ông chủ Doãn sau!”
Lục Kiến Quân dẫn hai người tới một căn phòng bên cạnh, sau đó gọi Vương Thiết Trụ tới phục vụ hai người.
Tuổi Vương Thiết Trụ và tuổi Liễu Thiên Minh cũng ngang ngang nhau, cộng thêm cả hai đều sùng bái Lục Lập Hành, cho nên rất nhanh đã quen thân, nói chuyện cực kì vui vẻ.
Còn Lục Kiến Quân vừa ra ngoài gian phòng đã nhìn thấy một chiếc xe đi tới. Doãn Hạo từ trên xe đi xuống. Lục Kiến Quân cũng vội vàng ra nghênh đón.
Đúng lúc này, cửa ghế sau của xe Doãn Hạo lại mở ra.
“Lão Từ, xuống xe đi! Ngồi đó thất thần gì thế?”
Từ Lập đương nhiên biết đã đến nơi rồi! Nhưng ông vừa nhìn thấy chỗ này đã không muốn xuống xe.
Phong cảnh tốt thì tốt đấy, nhưng mà kiến trúc bên ngoài phần lớn đều là nhà tranh dốc nhỏ. Lều lớn bên này mặc dù là dùng vải che mưa để dựng nhưng vẫn cực kì đơn sơ.
Từ Lập nhớ trước đó cái thôn mình tới xong bị lừa hình như cũng giống như vậy. Ông nhíu mày: “Ông xác định chúng ta sẽ ăn cơm ở đây sao?”
“Đúng thế, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề này có hơi lớn, sao ông lại biết những người này? Nhiều người cùng ở một chỗ ăn cơm như vậy liệu có sạch sẽ vệ sinh không?”
------
Dịch: MBMH Translate