Doãn Hạo liền có chút á khẩu, không trả lời được!
“Lão Từ, trước khi đi chúng ta đã nói cái gì rồi, tới thì được, nhưng mà không thể nói lung tung. Hơn nữa, cậu Lục là người như vậy, thôn xóm bọn họ dĩ nhiên là người rất tốt rồi, ông lại nói như này, tôi cũng không muốn liên quan đến ông nữa!”
Lần này, Doãn Hạo thật sự có chút tức giận! Cái ông Từ Lập này thật đúng là vơ đũa cả nắm. Thôn Lục gia tốt như vậy, cậu Lục tốt như vậy, sao có thể bị nói như thế được chứ?
“Tôi…” Từ Lập vừa định nói gì đó, lại thấy một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi khách khí đi tới:
“Ông chủ Doãn, chỗ này, chỗ này, ai nha, vừa rồi tôi còn hỏi ông chủ Liễu xem ông Doãn ở đâu đấy, ông ấy nói ngày đến hơi muộn một chút, tôi còn nghĩ xem có nên đi ra đón ngài hay không, đường núi chỗ chúng tôi này không dễ đi lắm, rất dễ lạc đường.”
Từ Lập thấy bộ dáng nhiệt tình của ông, lại càng nhíu mày chặt hơn. Dáng vẻ “dối trá” này, ông cũng đã từng gặp rất nhiều lần rồi, hơn nữa còn cực kì chán ghét!
Từ Lập vừa định nói với Doãn Hạo mình sẽ tự mình lái xe về trước thì lại thấy Lục Kiến Quân nhìn về phía mình, ánh mắt kia dường như tràn ngập sự chân thành: “Ông chủ Doãn, vị này là bạn của ngài sao? Hoan nghênh, hoan nghênh a, ha ha ha, để tôi đi sắp xếp chỗ ngồi cho hai ngài, mời các ngài tới bên này! Ông Từ, ông cũng tới bên này đi, chậm một chút, chỗ chúng tôi không so được với trong thành phố, có chút loạn, cần gì hai ngài cứ nói với chúng tôi là được!”
“Được!” Doãn Hạo gật đầu: “Thôn trưởng Lục, ngài không cần phải quan tâm đến chúng tôi đâu, tự chúng tôi làm là được rồi!”
“Cái này hơi khó rồi, mọi người đều là quý nhân của Tiểu Hành, cũng là quý nhân của thôn Lục gia chúng tôi, nhất định phải chiêu đãi tốt mới được, mời tới bên này, mời tới bên này.”
Lục Kiến Quân hơi khom người nói, cho bọn họ đủ sự tôn trọng.
Lời nói của Từ Lập cứ như vậy bị nuốt trở về. Đối mặt với một người như vậy, ông thật sự không quay đầu bước đi nổi! Từ Lập xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn chọn xuống xe.
Được rồi! Tới cũng đã tới, liền nhìn xem nơi này rốt cuộc như thế nào đi. Ông không tin tất cả mọi người đều chân thành như vậy.
Nghĩ như vậy, Từ Lập mới xuống xe.
Doãn Hạo quay đầu nhìn ông một cái, không nói gì, bắt đầu hàn huyên với Lục Kiến Quân: “Bao giờ cậu Lục tới vậy? Cũng đã mấy tháng không gặp cậu ấy rồi, chẳng biết sao lại chẳng hẹn được buổi nào, thằng nhóc này, có vợ có con cái là quên luôn chúng tôi!”
“Ha ha, nói đúng lắm, trong mắt nó chỉ có Vãn Thanh và con cái thôi, nó cũng mới trở về thôn chúng tôi hôm qua thôi, có điều cũng vì tính tình nó như vậy cho nên mọi người mới yên tâm, thương vợ con, lo việc nhà như vậy, phụ trách việc gì cũng chu toàn cả!”
Doãn Hạo tán đồng gật đầu: “Nói đúng lắm, ha ha.”
Từ Lập không muốn nghe hai người bọn họ nói chuyện, liền đưa mắt nhìn xung quanh. Trong đám người, có một đứa bé cầm cây kẹo muốn cho vào miệng ăn, gặp ánh mắt của ông liền sững sờ. Sau đó, nó lại quay lại nghiêm túc nhìn cây kẹo, giống như là đang hạ quyết tâm vậy, rồi đưa viên đường cho Từ Lập:
“Ông à, ông muốn ăn kẹo sao? Cháu còn chưa ăn đâu, cho ông này ~”
Từ Lập liền sửng sốt. Ông không dám tin nhìn đứa bé kia, ánh mắt tràn đầy sự khó tin.
Đó là một cây kẹo que. Quần áo của cậu bé không có túi, nói cách khác, cậu bé chỉ có một cây kẹo như vậy. Rõ ràng cậu bé rất muốn ăn, sao lại đưa cho ông ăn thế này?
Doãn Hạo thấy ông bất động liền quay đầu nhìn. Trông thấy một màn này, Doãn Hạo cười. Ông ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn cậu bé kia:
“Cháu không thích ăn kẹo sao?”
“Thích ăn ạ!” Giọng nói của cậu bé ngọt ngào vang lên.
“Thế sao cháu không ăn?”
“Bởi vì ông ấy muốn ăn, cho nên cháu cho ông ấy!”
“Bởi vì ông ấy muốn ăn sao?”
“Vâng ạ!” Cậu bé nhẹ gật đầu. “Mẹ cháu nói những người hôm nay tới đây đều là bạn của anh Lục, anh Lục là người cực kì cực kì tốt, nhờ có anh ấy cho nên chúng cháu mới có thể được ăn kẹo, bạn của anh Lục chắc chắn cũng đều là người cực kì cực kì tốt, bạn của anh Lục muốn ăn kẹo, vậy thì cháu sẽ không ăn nữa ~” Cậu bé nghiêm túc giải thích.
Doãn Hạo cũng nghiêm túc nghe! Nghe xong, ông quay đầu nhìn thoáng qua Từ Lập, phát hiện vẻ mặt của ông cực kì kinh ngạc.
Doãn Hạo cười nói: “Thật đúng là một cậu bé ngoan.”
“Ông à, ông có muốn ăn kẹo không? Cháu có thể bảo em gái cháu đi lấy cho ông ăn, em gái cháu cũng chưa có ăn đâu!”
“Ha ha ha!” Doãn Hạo cười không ngậm miệng vào được: “Không cần, không cần, ông không ăn, ông bên cạnh ông này cũng không ăn đâu, cháu và em gái cứ ăn đi, biết chưa?”
Cậu bé xoắn xuýt trong chốc lát, sau đó nói: “Vâng ạ, vậy ông kia muốn ăn cái gì, nói với cháu, cháu sẽ đi lấy cho ông ~”
“Tốt, thật ngoan, cháu đi chơi đi!”
“Vâng ạ!” Cậu bé lúc này mới chạy đi chỗ khác.
Doãn Hạo đứng lên. Ông liếc mắt nhìn Từ Lập, sau đó nhìn về phía Lục Kiến Quân: “Thôn trưởng Lục, mọi người cũng không thể dạy trẻ con như vậy được đâu! Đồ của chúng nó thì không thể đem đi cho người khác bừa bãi thế được.”
“Ha ha ha, này cũng không phải do chúng ta dạy, mà là chính chúng nó tự học được, toàn htoon chúng tôi đều là nhờ cậu Lục mới có thể có được cuộc sống tốt lành như bây giờ, chúng nó ngày nào cũng nghe mọi người nói, cho nên cũng tự mình hiểu, những đứa trẻ này đều xem Lục Lập Hành như tấm gương cả, tôi cảm thấy rất tốt, cho nên cũng không ngăn cản!”
“Quả thực rất tốt, đi thôi! Trước đến phòng khách.”
Doãn Hạo liếc mắt nhìn Từ Lập.
Từ Lập lúc này có chút mờ mịt. Ông vẫn còn dõi theo bóng lưng của cậu bé. Cậu bé đã chạy rất xa, thế nhưng vẫn như cũ nhìn về phía bọn họ bên này, giống như lúc nào cũng sẵn sàng chạy tới đưa kẹo cho ông vậy!
Từ Lập nhìn một chút, chợt phát hiện trong tầm mắt của mình xuất hiện một người phụ nữ. Người phụ nữ này cầm trong tay hai quả táo lớn, chỗ của cô lại trùng với hướng chạy của cậu bé, cho nên cô hiểu lầm là Từ Lập đang nhìn mình.
Người phụ nữ liền không chút khách khí đưa quả táo lớn nhất ra cho Từ Lập: “Ông muốn ăn táo sao? Cho ông này, đây là quả lớn nhất, là sản phẩm mới của làng chúng tôi, đều dùng phân bón hữu cơ cả, còn chưa mang lên thành phố bán đâu, ăn rất ngon đấy!”
Chờ Từ Lập kịp phản ứng, người phụ nữ kia đã đi xa rồi.
Ông nhìn quả táo trong tay, rơi vào trầm mặc.
Doãn Hạo buồn cười đi tới: “Nha, loại táo mới này chính là tuyệt phẩm đấy, ông không ăn thì cho tôi nhé?”
Cậu thanh niên bên cạnh lập tức đưa cho ông thêm một quả: “Chỗ này chỗ này, ông chủ à, chỗ này có rất nhiều, chờ một lát, cháu rửa rồi mang sang bàn ngài một đĩa nhé!”
Nói rồi, cậu thanh niên liền cầm giỏ táo đi ra bờ sông.
Từ Lập sững người tại chỗ.
“Người ở làng này đều nhiệt tình như vậy sao?”
Từ thôn trưởng đến trẻ nhỏ, nếu như đây đều là ngẫu nhiên, vậy thì người phụ nữ và cậu thanh niên sau đó thì sao? Bọn họ rõ ràng là những người thuộc nhóm tuổi khác nhau, nhưng lại đều có cùng một điểm chung, đó chính là chân thành và nhiệt tình!
Mà tất cả những thứ này đều là vì một người!
Ông khó hiểu ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Hạo: “Cái người gọ là cậu Lục kia, cái gì Tiểu Hành đó, là người ông muốn tìm ở thôn Lục gia sao? Cậu ta rốt cuộc là ai vậy?”
------
Dịch: MBMH Translate