Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 393 - Chương 393 - Chỉ Là Một Người Bình Thường Thôi

Chương 393 - Chỉ Là Một Người Bình Thường Thôi
Chương 393 - Chỉ Là Một Người Bình Thường Thôi

Lúc ở trên đường Từ Lập đã biết rõ từ chỗ Doãn Hạo rồi. Mấy người đi cùng bọn họ đều là ông chủ lớn ở huyện thành! Mà bọn họ rõ ràng đều là đến vì cậu trai này.

Từ Lập càng ngày càng tò mò.

“Cậu ấy à….” Doãn Hạo đang nghĩ cách trả lời, đột nhiên ở phía cách đó không xa truyền tới một trận cười lớn:

“Ông Lục à, ông cũng không đi đón bọn tôi gì cả, thật là…”

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong giọng điệu hoàn toàn không có ý oán trách gì, ngược lại giống như nói đùa hơn.

Lục Kiến Quân vừa nhìn thấy mấy người tới, trong bụng lập tức nở hoa: “A, lãnh đạo Triệu, lãnh đạo Trương, hai ngài sao lại tới đây rồi?”

“Ha ha, nói tới cái này chúng tôi còn phải hỏi ông Lục đây đấy, có chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện lớn như vậy mà không nói cho chúng tôi biết à? Nếu không phải hôm qua chúng tôi nói chuyện với ông Lý, ông Lưu thì chúng tôi cũng không biết đâu!”

Ông Lưu, ông Lý trong miệng lãnh đạo Triệu chính là Lưu Chấn Viễn Hoà và Lý Trường Sinh. Lục Kiến Quân đã thông báo việc này với hai người họ.

“Ha ha ha, đây không phải là do Tiểu Hành muốn làm việc khiêm tốn chút sao? Tôi cũng rất bất đắc dĩ đấy!”

“Không sao cả, tới tới tới, nhận quà của chúng tôi đi này, chúng tôi hôm nay đến đây cũng phải ăn một bữa thật ngon mới được!”

Mấy người nhiệt tình đưa hồng bao ra.

Chờ bọn họ đi xa rồi, Từ Lập mới tò mò hỏi: “Những người kia là ai vậy?”

Doãn Hạo cũng mờ mịt lắc đầu.

Ngoài trừ thôn trưởng Lưu, những người khác ông thật đúng là không biết.

Vương Thiết Trụ ở bên cạnh vừa vặn nghe thấy lời này của hai người, nở nụ cười giới thiệu: “Hai vị kia chính là lãnh đạo trên thị trấn của bọn cháu đấy, thôn trưởng chúng cháu là người lãnh đạo trực tiếp, ha ha ha, không nghĩ tới hai vị đó cũng tới, mặt mũi anh Lục thật đúng là lớn!”

Lần này không chỉ Từ Lập, mà cả Doãn Hạo cũng kinh ngạc.

Lãnh đạo trên thị trấn, đây chính là người rất có quyền lực, thế mà cũng tới tham gia tiệc đầy tháng của con Lục Lập Hành sao?

“Cậu Lục có quen biết với họ sao?”

“Đúng vậy ạ, năm ngoái, anh Lục được bình chọn trao tặng giải thưởng cá nhân ưu tú của thị trấn, còn được phát tiền thưởng nữa! Hai ông chủ, mời tới bên này, ông chủ Hoàng và ông chủ Liễu cũng đang chờ ở bên kia.”

“Ừm, được được!”

Doãn Hạo vừa đi, vừa cảm khái: “Xem ra tôi còn có rất nhiều điều chưa hiểu rõ về cậu Lục rồi!”

Từ Lập sốt ruột nói: “Ông vẫn chưa trả lời tôi đâu đấy, cậu ấy rốt cuộc là ai vậy?”

“Cậu ấy à…” Doãn Hạo trầm tư một lát, một hồi sau mới chọn được từ ngữ thích hợp để hình dung LỤc Lập Hành: “Cậu ấy là một người bình thường, một người bình thường trong lòng có đại ái cùng với năng lực siêu phàm!”

“NGười bình thường?”

Từ Lập nghe chỗ hiểu chỗ không. Nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại, vị “người bình thường” này sợ là không có bình thường như vậy!

Từ Lập bỗng nhiên tràn ngập tò mò về người tên Lục Lập Hành này. Có thể một mình thay đổi tư tưởng của cả thôn, có thể khiến cho tất cả mọi người đoàn kết như vậy, còn có thể được nhiều nhân vật lớn như vậy nhìn trúng. Cậu ấy rốt cuộc là nhân vật truyền kỳ nào vậy chứ?

Từ Lập cũng không nhiều lời nữa, ông yên lặng đi theo sau lưng Doãn Hạo, ngồi xuống. Ông ngược lại muốn xem xem, “người bình thường” này rốt cuộc bình thường như thế nào!

Trương Hoài An cũng tới.

Một đám chủ lớn ở huyện thành bọn họ cuối cùng cũng đã tới đông đủ!

Ở sau bếp.

Phùng Đông và anh em Tôn Đại Lợi, Tôn Tiểu Lợi đang bận bịu nấu cơm. Bọn họ đã tới từ hôm qua rồi. Tiệm cơm ở huyện thành cũng vì việc này mà ngừng kinh doanh hai ngày.

Lúc này, tất cả mọi người đều bận rộn đến quên cả trời đất!

Từ Lập nhìn một đám người bận bận bịu bịu, cảm thấy rất khó hiểu: “Người kia sao vẫn chưa tới nữa? Tên tuổi lớn như vậy sao?”

Doãn Hạo nghe vậy, nhướng nhướng mày: “Nhìn đi, không phải là tới rồi sao?”

Từ Lập ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi tuấn nam tịnh nữ đang đi về phía bọn họ! Cả hai đều cực kì xinh đẹp, là kiểu liếc mắt một cái là có thể nhớ ngay.

Nhưng mà, Từ Lập nhanh chóng rời sự chú ý khỏi hai người này, ánh mắt ông rơi xuống chiếc xe đẩy trẻ em mà cậu thanh niên đẹp trai kia đang đẩy.

Đó vậy mà lại là một cái xe đẩy trẻ em đôi!

Mà quan trọng là, kiểu dáng nhìn cực kì đẹp, lại thời thượng, còn vô cùng thực dụng. Sao ông lại chưa từng thấy loại xe đẩy này bao giờ nhỉ?

Từ Lập nhíu chặt mày.

Trong lúc suy nghĩ, Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh đã đi đến chỗ của bọn họ rồi.

Lục Lập Hành dù thế nào cũng không nghĩ tới kinh hỉ mà anh trai nói với mình lại chính là họ. Hắn vừa tới đã nghe anh trai mình thông báo, bảo hắn tới bên này chiêu đãi khách.

“Thật ngại quá, vì cháu có chút chuyện nhỏ nên làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi.”

Dù sao người ta cũng đều là ông chủ lớn, không giống như nông dân bọn họ, lúc nào cũng rất bận rộn. Lục Lập Hành cũng là cân nhắc tới vấn đề này cho nên mới không gọi họ tới.

Tất cả mọi người trên bàn cùng đứng lên.

“Ha ha, cậu Lục này nói cái gì vậy? Sao có thể nói là làm chậm trễ thời gian của chúng tôi được? Chúng tôi còn muốn hỏi cậu tại sao không mời chúng tôi tới đấy? Chúng tôi cũng rất mong mỏi đến xem hai nhóc tì nhà cậu đây!”

Liễu Thiên Minh cũng nói: “Đúng đấy anh Lục, em chờ mong hai đứa nhỏ đã lâu, vậy mà anh lại chẳng có ý định gọi em tới thăm hai đứa một chút gì cả!”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người hai đứa trẻ.

Liễu Thiên Minh lập tức hô lên kinh ngạc: “Oa, quả nhiên, quả nhiên, em đã nói mà, con của anh Lục quả nhiên rất đáng yêu!”

Mấy người khác cũng đều tươi cười khen ngợi:

“Ha ha ha, không tệ không tệ, rất đáng yêu!”

“Cậu Lục đây cuối cùng cũng đã góp thành một chữ “Hảo” hoàn hảo rồi, chúc mừng, chúc mừng!”

“Cảm ơn mọi người.” Lục Lập Hành gật đầu đáp lại.

Trong lúc mọi người nói chuyện, Từ Lập đã hoàn toàn bị hai đứa trẻ thu hút.

Từ trước tới nay, ông vẫn luôn vô cùng yêu thích trẻ nhỏ, chỉ là con trai ông lại sống chết không muốn kết hôn! Cho tới giờ ông vẫn chưa có cháu trai cháu gái gì. Qua nhiều năm như vậy, Từ Lập cũng coi như đã thấy qua rất nhiều trẻ nhỏ, nhưng thật sự chưa từng thấy đứa nhỏ nào vừa tròn tròn vừa đáng yêu như thế!

Trong lòng ông ngứa ngáy, rất muốn xoa xoa, bóp bóp chúng một chút ~

Nghĩ như vậy, Từ Lập cũng thật sự muốn đưa tay ra làm!

Ông chậm rãi ngồi xuống, sau đó cẩn thận từng li từng tí vươn tay ra, đang muốn nhẹ nhàng chạm vào đứa bé gái mặc đồ màu hồng nằm trên xe thì đột nhiên, bé gái mở lớn mắt.

Từ Lập hơi sững sờ.

Một giây sau, ông liền bị đôi mắt to tròn, khả ái ngây thơ kia làm cho cả lòng mềm nhũn!

Trời ạ ~ Cái này cái này! Này cũng quá đáng yêu rồi đi?

Từ Lập liền có xúc động muốn ôm búp bê này lên âu yếm.

Tay ông cũng nhanh hơn một chút. Nhưng mà, lần này, Từ Lập vẫn không thành công.

Ngay lúc ông sắp chạm tới bé gái, phía cửa bỗng nhiên vang lên tiếng chó sủa kịch liệt. Tiếp theo đó, Từ Lập nhìn thấy một con chó lớn lao về phía ông!

Từ Lập giật nảy mình, vô thức lui về sau một bước.

Con chó kia thế nhưng không hề bổ nhào vào người ông, mà là đứng chắn giữa ông và chiếc xe đẩy trẻ em, bảo vệ hai đứa nhỏ đằng sau lưng. Đôi mắt nó đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào Từ Lập.

Sau đó nó bắt đầu sủa lớn với ông một trận: “Gâu! Gâu gâu gâu!”

Làm cái gì đấy? Ai cho ông đụng vào con non của ta? Nhìn là biết không có ý tốt rồi!

Nghĩ như vậy, Đại Hoàng phẫn nộ hướng về phía Lục Lập Hành sủa lớn một tiếng!

Hừ, nó vừa mới không ở cạnh có nửa phút thôi, anh đã không chăm sóc tốt cho em bé rồi! Quá đáng!

Hành động này của Đại Hoàng khiến cho tất cả mọi người trong phòng ngây ngốc.

Lục Lập Hành là người đầu tiên kịp phản ứng. Hắn bất đắc dĩ nói: “Đại Hoàng, mày làm gì vậy chứ? Đây là người một nhà, bọn họ chỉ muốn xem bảo bảo một chút thôi, đâu có muốn thương tổn đến bảo bảo đâu….”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment