Động tác kiêu ngạo của Đại Hoàng hơi sững lại.
Nó ngờ vực nghiêng đầu qua, nhìn về phía Từ Lập.
Từ Lập cũng cảm thấy hơi ngượng nghịu.
Ông ta lúc nãy quả thật chưa được sự đồng ý của người ta mà đã muốn ôm bé con nhà người ta.
Vả lại, đến bây giờ, Doãn Hạo vẫn chưa giới thiệu ông ta với Lục Lập Hành.
Giữa bọn họ với nhau vẫn xem như không quen biết.
"À thì, tôi..."
Lúc này Doãn Hạo mới phản ứng lại, nhanh chóng giới thiệu:
"À, cậu Lục, đây là Từ Lập, bạn tôi, đến từ tỉnh, hôm nay cùng đến góp vui."
"Lão Từ, đây là người anh em của tôi Lục Lập Hành, nhân vật chính của hôm nay."
Lục Lập Hành khách sáo nói:
"Cháu không phải nhân vật chính của hôm nay, các bé con mới phải."
"Ha ha ha, đúng đúng đúng. Đây là ba của các nhân vật chính."
Lục Lập Hành mỉm cười đưa tay ra:
"Xin chào ông chủ Từ."
"Xin chào, xin chào."
Từ Lập cũng mỉm cười đưa tay ra.
Nhưng lúc nhìn thấy Đại Hoàng, tay của ông ta lại rụt về.
Cứ cảm thấy chú chó Đại Hoàng này sẽ cắn mình bất cứ lúc nào.
Dù gì nó cũng bảo vệ chủ như thế!
"Không sao đâu, Đại Hoàng không cắn người, Đại Hoàng!"
Lục Lập Hành gọi Đại Hoàng lần nữa.
Lúc này Đại Hoàng mới lùi ra sau.
Nhưng vẫn đứng ở nơi cách xe nôi em bé không xa, nghiêm túc nhìn mọi người.
Cái khí thế đó cứ như ai muốn bắt nạt các bé con.
Nó sẽ lập tức xông lên liều mạng.
Từ Lập cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
"Chào... Chào cậu Lục, à thì, lúc nãy không phải tôi muốn làm gì đâu, thật sự là bởi vì tôi là người làm sản phẩm đồ dùng sơ sinh. Từ trước tới giờ tôi luôn đặc biệt thích trẻ con. Hai đứa bé quả thật là quá đáng yêu tôi không kiềm chế được!"
Từ Lập vừa nói, vừa nhìn về phía Doãn Hạo.
Hi vọng Doãn Hạo có thể nói giúp mình vài lời. Từ Lập lúc này đã hoàn toàn không còn ngông nghênh như vừa rồi.
Cả con người hoà nhã hơn không ít.
Doãn Hạo thấy vậy, mới nói:
"Đúng đúng đúng, chẳng phải cậu nói tôi quên mất vụ này sao? Ông ấy làm cái này đấy."
Lục Lập Hành nói: "Không sao, không sao. Chỉ là Đại Hoàng nhà chúng tôi nhạy cảm quá thôi."
"Ha ha ha, đây chính là Đại Hoàng trong truyền thuyết đó à!"
Mấy người Liễu Thiên Minh cũng sáp lại gần.
Bởi vì quen biết Lục Lập Hành đã rất lâu rồi.
Còn truyền thuyết về vị Cẩu gia này, bọn họ ít nhiều cũng biết một chút.
Lúc này.
Liễu Thiên Minh nhìn Đại Hoàng, luôn cảm thấy đâu là một chú chó không gì quý hiếm hơn.
Anh ta dứt khoát khuỵu xuống, cao ngang tầm Đại Hoàng.
Thế nhưng lại cười như có như không nhìn nó.
"Cẩu gia, nghe nói cái gì mày cũng biết. Nào nào nào, biểu diễn một chút!"
Đại Hoàng: ???
Nó lặng lẽ liếc xéo một cái!
Không thèm nhìn Liễu Thiên Minh lấy một cái.
Người này.
Chắc không phải tên ngốc đấy chứ?
Nếu không phải bởi vì phải ở đây trông các bé con, nó nhất định không do dự mà xoay đầu bỏ đi!
Liễu Thiên Minh thấy Đại Hoàng không quan tâm mình, càng ngày càng sung sức.
"Cẩu gia, Cẩu gia, mày biểu diễn một cái xem đi mà! Tao tò mò quá!"
"Tao đã nghe rất nhiều câu chuyện truyền kỳ về mày!"
Đại Hoàng: ...
Nó lại liếc con mắt với Lục Lập Hành.
Coi kìa.
Chú mày kết giao với kiểu bạn gì vậy.
Ôi đúng là!
Lục Lập Hành cũng vô cùng bất lực, nhưng cũng không tiện nói nhiều.
Dường như hắn nhìn thấy ở thời đại trong tương lai, trên bàn cơm của các phụ huynh.
Cảnh tượng yêu cầu con cái biểu diễn tài nghệ.
Cũng may.
Liễu Kiến Triều có chút không nhìn tiếp được nữa.
"Thiên Minh, con bao nhiêu tuổi rồi, con không nhìn ra Cẩu gia đang ghét con sao? Mau qua đây!"
"Ờm... Có sao?"
Liễu Thiên Minh tỏ vẻ không dám tin!
"Lại còn có sao? Mắt Cẩu gia sắp liếc lên trời luôn rồi! Mau qua đây!"
"Vậy, vậy được rồi!"
Không nhìn thấy tài nghệ của Cẩu gia, Liễu Thiên Minh cies cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Anh ta chỉ đành dời lực chú ý lên người các bé con.
"Anh Lục, các bé con tên gì?"
"Anh trai tên Lục Niệm Khanh, em gái tên Lục Tư Vãn."
"Quào, tên hay, cái tên này nghe rất có hơi thở thư hương!"
Liễu Thiên Minh trực tiếp khen ngợi.
Liễu Kiến Triều lại liếc mắt lần nữa:
"Thiên Minh, lẽ nào con không nghe ra ý của anh Lục con trong cái tên này sao? Niệm Khanh, Tư Vãn, đây là gộp tên của con bé Cố lại! Người ta cưng chiều vợ, còn con? Con đến giờ này còn chưa dẫn được một bạn gái về, xem mắt con cũng không chịu, con còn ở đây làm mất mặt, con thật là..."
Liễu Thiên Minh: "Còn có tầng ý nghĩa này nữa à? Đây... Anh Lục có văn hóa quá!"
Liễu Kiến Triều: ...
Hầy, chuyện nên nghe anh ta chẳng nghe lấy một câu!
"Cậu Lục, chê cười rồi."
"Ha ha, không sao, Thiên Minh thế này là thật thà, rất tốt!"
Vài người lại hàn huyên mấy câu.
Lúc này Từ Lập mới chú ý đến Cố Vãn Thanh bên cạnh Lục Lập Hành.
Mới nãy, lực chú ý của ông ta bị hai đứa bé một chú chó và cả xe em bé thu hút.
Vậy mà không chú ý, thì ra mẹ của bé con thế mà lại xinh đẹp như vậy!
Mải ngắm nhìn.
Từ Lập ngẩn người.
Dáng vẻ này của cô hình như đã gặp ở đâu rồi?
Ở đâu nhỉ?
Từ Lập tập trung suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra nguyên do!
"Lão Từ, lão Từ ông làm gì vậy?"
Doãn Hạo thấy Từ Lập lại đang ngơ ngẩn, phút chốc hơi tức giận.
Lão Từ này, rốt cuộc có chuyện gì?
Lúc nãy nhìn chằm chằm con người ta, bây giờ lại nhìn chằm chằm người phụ nữ của người ta.
Điên rồi à?
Lúc này, Doãn Hạo vô cùng hối hận vì đã dẫn ông ta đến đây.
Cũng may Cố Vãn Thanh không để ý.
Cô tự nhiên thoải mái hỏi:
"Ông chủ Từ, sao vậy? Ông quen tôi sao?"
"Không không không, không phải, tôi, tôi. Lúc nãy tôi đang bận suy 6, không chú ý!"
Doãn Hạo không hiểu: "Nghĩ chuyện gì? Xuất thần như thế? Lão Từ, hôm nay ông không bình thường!"
Từ Lập cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Người này quả thật rất quen mắt, nhưng muốn ông ta nói quen mắt ở đâu.
Quả thật ông ta cũng không nhớ.
Nếu như ông ta thừa nhận mình nhìn chằm chằm vào người ta.
Dường như là rất quá đáng.
Ông ta chỉ đành tìm một cái cớ.
Nhưng đối diện với sự ép hỏi của Doãn Hạo, Từ Lập hơi loạn.
Cũng may ông ta rất nhanh đã tìm được chủ đề.
"Cậu Lục, tôi có thể thỉnh giáo cậu một chuyện không?"
"Ông nói đi."
Lục Lập Hành vô cùng khách sáo.
Từ Lập nói: "Ghế em bé đôi này, cậu có từ đâu?"
"Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý khác, tôi ở trong ngành này rất nhiều năm vẫn chưa từng thấy ghế sơ sinh thiết kế tinh xảo như vậy."
"Thật ra có rất nhiều song sinh họ đều mua hai chiếc ghế em bé, dùng rất bất tiện!"
"Vừa rồi mới gặp cậu tôi đã tò mò rồi. Cậu có tiện tiết lộ một chút không? Tôi muốn liên hệ với người bên đó. Bên tôi đúng lúc đang làm cái này, xem thử có thể hợp tác hay không, giành phúc lợi cho mọi người!"
Đúng lúc, bản thân cũng có thể kiếm một khoản.
"Cái này à?"
Lục Lập Hành sờ sờ ghế, nói:
"Cái này là tôi tự thiết kế cho bé con nhà tôi, có lẽ chắc là chỉ có cái này thôi? Một chú ở thôn chúng tôi làm thuần thủ công!"
"Cái gì?"
Từ Lập càng kinh ngạc hơn!
"Cậu... Cậu tự thiết kế?"
Tuổi trẻ trẻ trẻ, không chỉ có thành tựu ở phương diện khác.
Không ngờ còn biết thiết kế ghế sơ sinh?
Suy nghĩ còn độc đáo như vậy?
Người này...
Còn có cái gì không biết không?
------
Dịch: MBMH Translate