Lục Lập Hành khẽ gật đầu:
"Trong thôn chúng tôi không thiếu thợ mộc, hơn nữa tay nghề đều rất tốt, cũng là công lao của họ!"
Từ Lập càng kinh ngạc hơn.
"Đây... Tôi có xem kỹ không?"
"Được chứ!"
Từ Lập nhanh chóng cúi xuống.
Ông ta cố hết sức để bản thân không Nhìn hai đứa trẻ, để tránh bị phân tâm.
Xe em bé này, là hai cái ghế ngồi ngang hàng.
Phía trên đều có mui, lúc quá nắng thì có thể kéo lên.
Tổng thể cái ghế trông rất đẹp!
Từ Lập sờ chỗ này, sờ chỗ kia.
Không khỏi cảm khái: "Thủ công này quả thật không tệ!"
Doãn Hạo thấy thế thì bất giác đụng ông ta:
"Lão Từ, Lúc nãy trên đường ông có đâu có nói với tôi như vậy."
Lúc đó, sắc mặt Từ Lập khỏi phải nói đần thối biết bao nhiêu.
Nếu không phải cảnh sắc ven đường đẹp, nói không chừng ông ta đã xuống xe giữa đường rồi.
So với dáng vẻ yêu thích không nơi tay và hòa nhã lúc này, hoàn toàn là hai thái cực.
Từ Lập xua xua tay: "Biến biến biến, đừng chen ngang."
Sau khi dứt lời ông ta đứng dậy.
Cười nói với Lục Lập Hành:
"Chuyện đó, cậu Lục, cậu xem thiết kế này có thể hợp tác với tôi không?"
Sợ Lục Lập Hành không đồng ý, Từ Lập lại nói:
"Công ty sản phẩm trẻ em của tôi làm rất tốt, lượng tiêu thụ số một toàn tỉnh, chất lượng cũng đều rất tốt, không gài bẫy người tiêu dùng!"
"Nhưng trước mắt là vậy, trên thị trường chưa có ghế em bé đôi như thế này. Tuy ở đây hơi ít song sinh, nhưng ở thành phố lớn so với nhân khẩu mà tính thật ra cũng không thiếu!"
"Có những gia đình, thai thứ nhất và thai thứ hai cách biệt cũng không lớn, đưa hai đứa con ra ngoài vô cùng bất tiện, xe em bé này của cậu đúng lúc thỏa mãn nhu cầu!"
"Cậu yên tâm, công nhân của bên tôi tuy không tinh xảo bằng làm thuần thủ công như các cậu, nhưng chất lượng cũng suýt soát nhau, vả lại có thể sản xuất số lượng lớn, đến lúc đó có thể kiếm nhiều tiền hơn.
Lục Lập Hành đại khái nghe hiểu ý của Từ Lập.
Ông ta muốn mua quyền sử dụng ghế em bé này.
Chỉ là Từ Lập này, quả thật hắn cũng không quen thân, không biết con người thế nào.
Lục Lập Hành nhìn về phía Doãn Hạo.
Doãn Hạo nói:
"Con người lão Từ quả thật cũng ổn, chỉ là có lúc mắt đặt hơi cao, ông ấy nói thật, lượng tiêu thụ sản phẩm của họ cũng thuộc hàng trên cả nước. Cậu Lục, nếu cậu muốn bán thiết kế này, tôi cảm thấy ông chủ Từ là một lựa chọn không tồi. Nhưng mà!"
Doãn Hạo lại nhìn sang Từ Lập:
"Ông chủ Từ, cậu Lục là một người rất tốt, cũng là bạn của Doãn mỗ, ông phải trung thực một chút, không được gài bẫy cậu ấy, bằng không đừng trách tôi không khách sáo đấy!"
Từ Lập vội nói: "Sao có thể chứ? Món đồ Tôi đã nhìn trúng tất nhiên đều là cực tốt, đãi ngộ cũng sẽ không tệ. Cậu Lục, hay là chúng ta bàn về cái này nhé?"
"Thôi biến đi, bây giờ bàn kiểu gì? Đợi tiệc đầy tháng kết thúc đi chứ, hôm nay là tiết mục chính của cậu Lục."
Doãn Hạo trực tiếp cắt lời ông ta: "Cậu Lục, cậu cưa làm việc của cậu, không cần quan tâm ông ta."
Lục Lập Hành bị tương tác của họ chọc cười.
"Ông chủ Từ, quả thật ngại quá, lúc này thật sự là hơi bận, đợi buổi tối tiệc đầy tháng kết thúc, chúng ta bàn tiếp!"
"Được, được!"
Có câu này của Lục Lập Hành, Từ Lập yên tâm được một chút.
Ánh mắt nhìn Lục Lập Hành lúc này cũng mang theo ý cười.
"Không tồi, không tồi! Chàng trai tiền đồ không lường trước được."
Lục Lập Hành lại hàn huyên vài câu với mọi người.
Đành phải nhận quà và bao lì xì của họ. Lúc này mới dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài.
Vừa mới chạy đến đây, người trong thôn vẫn chưa gặp bé con.
Hắn vừa ra khỏi cửa.
Cả hiện trường lập tức náo nhiệt hẳn lên.
"Uầy, Tiểu Hành à, nào nào nào, chú nhìn bé con một lát!"
" y da ngoan quá, trông giống các cháu thật đấy!"
"Ha ha ha, hai đứa nhóc này sau này chính là cục cưng của thôn chúng ta!"
Lưu Chấn Viễn và Lý Trường Sinh còn hào phóng hơn.
Một người tặng cá dùng cho cả bữa tiệc hôm nay.
Một người tặng hai xe trái cây, nói là cho người dân trong thôn ăn.
Lục Lập Chính đang bận rộn chào hỏi khách.
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh lần lượt đi qua, chào hỏi mọi người.
Đi hết một vòng, bao lì xì sắp cầm không hết!
Chỉ đành tìm một cái túi to để xách.
Đại Hoàng giống hệt bảo tiêu đi theo sau lưng hai người.
Nhìn thấy ai không tốt ai các bé con, hoặc là chọc các bé con khóc.
Đại Hoàng đều sẽ xông lên sủa lớn hai tiếng với người ta.
Những người chọc ghẹo ha ha cười to:
"Cẩu gia bây giờ trở thành vệ sĩ trung thành của các bé con rồi ha ha!"
"Vệ sĩ này ghê lắm đấy, thế gian độc nhất vô nhị!"
Lúc đang nói.
Lục Kiến Quân tuyên bố có thể ăn rồi.
Vương Thiết Trụ và những người trẻ tuổi khác phụ trách lên món.
Lục Lập Hành nhìn một vòng trong đám đông, bỗng sững người.
"Hửm?"
"Sao vậy?"
Cố Vãn Thanh tò mò nhìn theo hướng ánh mắt của Lục Lập Hành.
"Lập Chính? Sao em ấy lại đến đây? Chẳng phải đang đi học sao?"
Lục Lập Hành cũng vô cùng tò mò.
Mắt thấy Lục Lập Chính bê dĩa, đang sắp đi lướt qua người hắn.
Lục Lập Hành không chần chừ gọi cậu lại:
"Lập Chính!"
Tay bê dĩa của Lục Lập Chính khựng lại, sau khi nhìn thấy Lục Lập Hành.
Cậu ngượng nghịu mỉm cười.
Sau đó không do dự mà bê dĩa lên, từ bên cạnh Lục Lập Hành chạy đi như bay.
Chỉ để lại một cái bóng lưng.
"Anh Hai, có chuyện gì lát nữa nói, em đang bận!"
Lúc đi ngang qua Lục Lập Hành, cậu còn tranh thủ nhìn vào xe em bé một cái!
Lập tức vô cùng vui vẻ.
Lần này về xứng đáng!
Cháu trai cháu gái thật đáng yêu!
Lục Lập Hành: ...
"Ủa? Ê, em đợi đã, sao em lại về? Không phải đáng lẽ ra em đang học ờ trường sao?"
Lục Lập Chính căn bản không trả lời hắn.
Chạy còn nhanh hơn!
Lục Lập Hành: ...
Cố Vãn Thanh thấy vậy buồn cười:
"Ha ha, anh đừng gọi nữa, Lập Chính về một chuyến không dễ dàng gì. Này là sợ anh mắng em ấy đó!"
"Vậy cũng không cần chạy nhanh như thế chứ. Nhìn anh giống người không thấu tình đạt lý đến thế sao?"
Cố Vãn Thanh nhịn cười:
"Cái khí thế lúc nãy, em thấy giống!"
Lúc này.
Lục Thiên Thiên chào hỏi với các bạn nhỏ quay lại.
Cô bé nhanh chóng đến bên cạnh các bé con, hôn em gái một cái.
Sau đó mới ngẩng đầu, ngờ vực hỏi:
"Anh Hai, chị Hai, lúc nãy có thứ gì chạy qua vậy? Sao thấy giống anh Ba ấy?"
"Đó không phải thứ, đó là..."
Lục Lập Hành lời vừa đến miệng dường như cảm giác được ở đâu đó không đúng.
Hắn nhanh chóng nuốt trở lại.
"Đó chính là anh Ba em!"
"Hửm? Anh Ba em cũng về rồi sao? Tốt quá rồi, vậy anh ấy gặp cháu gái nhỏ và cháu trai nhỏ chưa? Sao còn chạy?"
Vậy mà lại có người không thích cháu gái nhỏ và cháu trai nhỏ sao?
Cô bé không tin!
"Có lẽ là nó sợ bị mắng nhỉ?"
"Hả? Em đi tìm anh Ba hỏi cho ra lẽ!"
Sau khi dứt lời.
Lục Thiên Thiên chạy nhanh ra sau bếp!
Phùng Đông và Tôn Tiểu Lợi đang bận nấu nướng.
Mùi thơm khắp nơi.
Lục Thiên Thiên đi một mạch đến sau bếp thì đi không nổi nữa!
May mà Lục Lập Chính đã ở chỗ không xa.
Lục Thiên Thiên nhanh chóng chạy ào qua:
"Anh Ba, anh đang làm gì vậy?"
------
Dịch: MBMH Translate