Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 396 - Chương 396 - Nợ Cậu Ấy Một Lời Xin Lỗi

Chương 396 - Nợ Cậu Ấy Một Lời Xin Lỗi
Chương 396 - Nợ Cậu Ấy Một Lời Xin Lỗi

"Anh nhìn thấy em bé chưa? Sao anh vẫn ở đây bưng bê? Anh Ba, cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ đều nhớ anh rồi!'

Lục Lập Chính vừa nghe câu này, nhanh chóng dừng bước chân, đừng nói vui nhường nào:

"Thật không, thật không?"

Cậu hoàn toàn xem nhẹ, đứa bé lớn chừng đó, vẫn chưa có công năng nhớ nhung người khác.

"Thật đó thật đó, anh không đi xem thử sao?"

"Đi đi đi!"

Lục Lập Chính nghĩ đến hai cục sữa lúc nãy mới nhìn lướt qua.

Ngay cả trốn Lục Lập Hành cũng quên mất.

Nhưng đi được một nửa, bỗng nhiên cậu ý thức được, trong tay mình vẫn đang bê cái khay.

Lục Lập Chính hơi bối rối.

May mà Lục Lập Vĩ đi đến.

Anh vui vẻ nhận lấy cái khay, nói:

"Em đi đi, cái này để anh bưng, về là để thăm chúng nó, không dám đi thì ra gì nữa, đừng sợ, anh Hai em sẽ không mắng em đâu."

Lục Lập Chính vò vò đầu.

"Được, vậy em đi, cảm ơn anh Cả. Em nhìn các bé cưng xong sẽ về ngay!"

"Ừ."

Ra khỏi cửa, nhìn ra xa thấy Lục Lập Hành đang ở chỗ không xa, đang nói gì đó với Cố Vãn Thanh và các bé con.

Lục Lập Chính rối rắm một lúc.

Vẫn cảm thấy đi qua như vậy có hơi nguy hiểm.

Cậu khom xuống, nghiêm túc dạy Thiên Thiên:

"Thiên Thiên, hay là em đi đẩy bé con qua đây, anh cứ nhìn ở đây vậy."

"Hả? Nhưng mà..."

"Thiên Thiên ngoan, lát nữa anh Ba mua kẹo cho em ăn."

"Nhưng mà nhưng mà em..."

Lục Thiên Thiên vẫn rất bối rối.

Lục Lập Chính định tiếp tục khuyên nhủ.

Thì nghe thấy giọng nói của Lục Lập Hành:

"Lập Chính, em làm gì đó? Qua đây!"

Lục Thiên Thiên tức thì thở ra một hơi thật dài, không cần khó xử kẹp giữa anh Hai và anh Ba nữa.

"Anh Ba, anh Hai gọi anh qua."

"Uầy anh nghe thấy rồi."

Lục Lập Chính chỉ đành đứng dậy.

Cậu vò vò đầu, lúc này mới đi qua bên phía Lục Lập Hành.

Vừa đi còn vừa cười:

"Chào... Chào anh Hai, chị Hai."

Lần này thật sự phải bị ăn mắng rồi ư?

Có điều sau khi mắng là có thể chơi đùa với hai nhóc tì rồi.

Nghĩ lại dường như cảm thấy cũng không tệ.

Lục Lập Chính như đang suy nghĩ.

Nhưng chốc lát sau, cậu nghe thấy giọng nói của Lục Lập Hành:

"Lập Chính! Nào, xem bé con."

Lục Lập Chính hơi ngẩn ra.

"Qua đây, ngơ ra đấy làm gì?"

Lục Lập Chính chỉ đành bất chấp đi qua.

Lục Lập Hành chỉ vào ghế em bé, hai nhóc tì đang mở to mắt nhìn đi:

"Đây là cháu trai lớn của em, Lục Niệm Khanh. Đây là cháu gái nhỏ của em, Lục Tư Vãn."

"Khanh Khanh, Vãn Vãn, đây là chú Ba của các con. Mau nhìn đi, phải nhớ kỹ đó. Vấn đề học hành của các con sau này sẽ giao cho chú ấy!"

"Đợi các con đi nhà trẻ sẽ để chú Ba của con phụ đạo cho các con, tương lai thi đại học tốt, nhớ kỹ chưa?"

"Ư a ư a"

Cũng không biết hai nhóc tì nghe hiểu chưa.

Em gái trông vui vẻ ve vẩy cánh tay nhỏ, phát ra âm thanh hào hứng.

Anh trai cũng phụ họa theo.

Cố Vãn Thanh ở bên cạnh nhìn mà buồn cười.

"Các con đó, ba các con bán các con, các con còn giúp anh ấy đếm tiền. Ha ha ha, nhỏ như vậy đã muốn bắt đầu phụ đạo rồi. Các con còn hào hứng?"

Lục Lập Hành cũng cười ha ha:

"Chứng tỏ chúng nó yêu thích học hành, sau này là một hạt giống tốt. Lại nói, Lập Chính ở đây, học bá giỏi như vậy không thể lãng phí! Em nói phải không?"

Cố Vãn Thanh khe khẽ gật đầu: "Nói cũng phải!"

Chỉ là, bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này của hai nhóc tì.

Lục Lập Chính gật đầu nhẹ: "Ừm, không vấn đề, giao cho em!"

"Được! Vậy cứ quyết định thế đi! Em chào hỏi với chúng nhé?"

Lục Lập Chính nhanh chóng đi qua, bắt đầu chơi với các bé con.

"Khanh Khanh, Vãn Vãn, chú là chú Ba đây."

"Các con nhớ kỹ chưa?"

Cậu nhét tay của mình qua, lập tức bị em gái nắm lấy.

Em gái chẳng nghĩ ngợi gì đã nhét vào trong miệng.

Dáng vẻ của nhóc trong tích tắc khiến trái tim Lục Lập Chính tan chảy.

Sao lại có em bé đáng yêu đến như thế?

Quan trọng nhất nhất là, bé con này vậy mà lại là cháu gái của mình!

Thế này cũng quá tốt rồi nhỉ?

Lục Lập Chính cuối người bên cạnh ghế em bé của mấy nhóc, ngắm nhìn hai bé con, cười ngốc nghếch.

Nụ cười đó trông cực kỳ không đáng tiền.

Ngay cả Lục Lập Hành cũng không nhịn được cảm khái:

"Lâu lắm rồi không thấy Lục Lập Chính cười như vậy!"

"Phải đó, Lập Chính cả ngày lầm lì, Không ngờ hôm nay vui như vậy."

Cố Vãn Thanh cũng biểu thị tán đồng.

Lục Thiên Thiên cũng đi qua.

Cô bé dắt Đại Hoàng, chơi cùng hai bé con và cả Lục Lập Chính vui vẻ vô cùng.

Lục Kiến Châu, Trần Thu Linh và cả Chu Ngọc Hà với Lục Lập Vĩ đang bận bịu ở nơi khác nhìn thấy cảnh tượng này đều không nhịn được cười.

Đây có lẽ chính là dáng vẻ của gia đình nhỉ?

Bữa cơm này mọi người đều ăn vô cùng vui.

Rượu quá ba tuần.

Lục Kiến Quân bước lên sân khấu.

Ông ấy cầm micro lên, hét lên với nhóm người loạn cào cào bên dưới:

"Mọi người im lặng một chút, im lặng một chút! Nghe tôi nói mấy câu, tôi, tôi nói mấy câu!"

Mọi người đều làm theo im lặng trở lại.

Sắc mặt Lục Kiến Quân hơi đỏ, rất rõ ràng là dáng vẻ khi vừa mới uống rượu.

Nhưng ông ấy lại trông có vẻ đặc biệt vui vẻ.

"Hôm nay, ợ, tôi hôm nay, vui quá đi mất!"

Lục Kiến Quân cầm micro, dùng sức nói:

"Tiểu Hành của chúng ta, bé con trong nhà đầy tháng, Đây là một chuyện lớn của thôn Lục Gia chúng ta!"

Lục Lập Hành thấy ông ấy muốn nói đến mình, nên muốn bước lên ngăn cản ông ấy, nhưng lại bị ông ấy từ chối.

"Tiểu Hành, cháu đừng lên đây, cháu nghe chú nói, nghe chú nói hết!"

"À thì, hôm nay lãnh đạo thị trấn cũng có mặt, trưởng thôn Lý, trưởng thôn Lưu cũng có mặt, còn có các ông chủ từ huyện đến, mọi người đều có mặt, tôi nói thêm vài câu."

"Thôn Lục Gia chúng ta có thể trong vòng nửa năm, từ một thôn nghèo khó đi đến bây giờ, không thể thiếu một người, đó chính là Lục Lập Hành."

"Cậu ấy dẫn dắt cả thôn chúng ta cùng làm giàu, cho chúng ta tất cả cơ hội, giúp chúng ta đều có cơm ăn, có thịt ăn, có quần áo mặc, còn giúp chúng ta có tiền dư dả cho con đi học, hiếu kính cha mẹ. Cậu ấy, Lục Lập Hành, cậu ấy là đại ân nhân của thôn Lục Gia chúng ta!"

Mọi người nghe thấy lời này, đều bắt đầu thì thầm to nhỏ.

"Đúng vậy, đều là vì có Tiểu Hành!"

"Học phí của con cái chúng ta có đủ rồi, vả lại tôi tin rằng sau này chúng ta còn có thể có nhiều tiền hơn!"

Lục Kiến Quân lại ra dấu giữ im lặng.

Sau đó.

Ông ấy nói tiếp:

"Nhưng, chúng ta lại nợ Tiểu Hành một lời xin lỗi, một lời xin lỗi chân thành."

"Chú Kiến Quân!"

Lục Lập Hành lại bước lên lần nữa.

Lần này, Lục Kiến Quân không ngăn cản hắn.

Mà kéo hắn đến bên cạnh mình.

"Bao nhiêu năm qua, chúng ta vẫn luôn hiểu lầm Tiểu Hành, lạnh nhạt với người nhà họ, chúng ta chưa từng nói một câu nào tốt về họ, thậm chí chúng ta nhìn thấy cậu ấy cũng đều trốn đi!"

"Hai mươi năm, hai mươi năm ròng! Người của thôn Lục Gia chúng ta, chưa từng cho Lục Lập Hành một sắc mặt tốt!"

"Nhưng cậu ấy không tính toán hiềm khích cũ, dẫn dắt chúng ta kiếm tiền, giúp chúng ta có cơm ăn."

"Chúng ta, cả thôn Lục Gia chúng ta đều không nên như thế..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment