Đám đông vốn dĩ vẫn đang ồn ào.
Trong giây phút này, họ đều dừng lại.
Có người thậm chí còn quẹt nước mắt.
Nhắc đến nửa năm trước, họ đều không dám nghĩ.
Ban đầu, hầu hết bọn họ đều lót dạ bằng khoai lang.
Có thể ăn được bột mì cũng là một chuyện rất xa xỉ.
Này chẳng qua mới nửa năm, nhà nhà đều có thể ăn thịt.
Vả lại, còn là mỗi tuần ít nhất một bữa.
Lúc đó cả thôn Lục Gia cũng chỉ có nhà Trương Nhị Cẩu có một chiếc xe đạp.
Bây giờ.
Đã có hơn một nửa nhà mua được xe đạp.
Nhà Hoàng Cường thậm chí còn mua mô tô.
Bọn trẻ của thôn Lục Gia trước đây đều không ăn nổi đồ ăn vặt.
Kẹo ở tiệm tạp hóa đều rất khó bán ra.
Nhưng bây giờ.
Tụi nhỏ mỗi tuần đều có vài hào tiền tiêu vặt.
Mua giấy bút xong, là có thể dùng số tiền còn lại mua đồ ăn vặt cho mình.
Mà tất cả những chuyện này đều là bởi vì có Lục Lập Hành.
Cái người từng bị cả thôn phỉ nhổ, cả thôn coi thường.
Lúc đó, mọi người còn vô cùng xót cho Cố Vãn Thanh.
Cảm thấy mệnh của cô thật khổ, gả cho một người như thế.
Nhưng bây giờ.
Cố Vãn Thanh trở thành đối tượng được người của cả thôn ngưỡng mộ.
Bọn họ đã chịu quá nhiều ơn huệ của Lục Lập Hành.
Cũng quả thật nợ hắn một lời xin lỗi.
Không biết là ai phản ứng lại đầu tiên.
Người đó khụt khịt mũi, cười nói:
"Đúng vậy, trưởng thôn Lục nói đúng lắm, chúng ta nên cho Tiểu Hành một lời xin lỗi!"
"Người cẩn thận như vậy, không nên chịu ấm ức to như thế!"
"Sau này, ai cũng không được bắt nạt Tiểu Hành và người nhà cậu ấy. Bằng không tôi liều mạng với người đó!"
"Thêm tôi nữa, thêm tôi nữa!"
Lần lượt từng người hò hét náo nhiệt.
Lại không biết là ai, khom lưng đầu tiên:
"Xin lỗi Tiểu Hành, cậu đừng so đo với đám chúng tôi, chúng tôi tầm nhìn hạn hẹp, bây giờ chúng tôi mới biết ai là người thật sự tốt với chúng tôi!"
Ngay sau đó!
Mọi người bắt đầu lặp lại động tác của người kia:
"Xin lỗi nhé anh Lục, lúc anh còn nhỏ em không nên lừa anh lên núi làm người nhà anh không tìm được anh!"
"Xin lỗi Tiểu Hành, ban đầu cậu và Vãn Thanh kết hôn, tôi còn nói hai người sẽ không hạnh phúc bao lâu, tôi hồ đồ quá!"
"Xin lỗi anh Lục, em còn từng khuyên Vãn Thanh đừng gả cho anh!"
"Xin lỗi Tiểu Lục, lúc đầu xe xảy ra sự cố, tôi không tin cậu, còn mắng cậu, nếu không phải cậu, chiếc xe đầy người đó, tôi..."
……
Trần Thu Linh và Lục Kiến Châu, Lục Lập Vĩ đứng ở bên cạnh nhìn cảnh này.
Khoé mắt của họ lờ mờ có giọt nước mắt.
Trần Thu Linh dừng sức vịn chặt cánh tay Lục Kiến Châu:
"Kiến Châu, ông xem, Tiểu Hành của chúng ta, Tiểu Hành của chúng ta tài giỏi biết bao!"
"Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi!"
Trên gương mặt của Lục Kiến Châu cũng là nụ cười vui mừng.
Lục Lập Vĩ nắm chặt tay Chu Ngọc Hà.
"Ngọc Hà, sau này nhà chúng ta sẽ không bị bắt nạt nữa!"
Chu Ngọc Hà gật gật đầu: "Từ nửa cuối năm ngoái, chúng ta đã không bị bắt nạt nữa rồi!"
Lục Lập Chính cũng dắt tay Lục Thiên Thiên, đứng ở một bên.
Hai người ai cũng không nói gì.
Nhưng chuyện này của hôm nay đã gieo trồng một hạt giống trong lòng họ.
Lục Lập Chính thầm thề, phải làm người như Lục Lập Hành.
Thiên Thiên nhỏ bé thì hạ quyết tâm, phải nghe lời anh Hai, chăm chỉ học tập.
Xa hơn một chút.
Nhóm người Liễu Kiến Triều cũng đứng ở bên cạnh nghiêm túc nhìn cảnh tượng này.
Những người như họ cũng xem như có sự nghiệp thành công, gia đình hoà thuận.
Nhưng chưa từng được mọi người xem trọng như thế này.
Họ tự hỏi, không thể nào giống Lục Lập Hành, giúp cả thôn, thậm chí là nhiều người hơn có cơm ăn.
Bọn họ chỉ quan tâm được gia đình nho nhỏ.
Còn Lục Lập Hành làm được hơn họ rất nhiều nhiều!
Giờ phút này.
Họ vui mừng không gì sánh bằng vì đã quen biết Lục Lập Hành.
Khiến bọn họ ở cái tuổi này vẫn có thể học tập một vài thứ trước đây chưa từng học.
Nội tâm Từ Lập càng dậy lên sóng to gió lớn.
Bây giờ xem ra.
Bản thân lúc sáng khi từ huyện xuất phát đến đây giống như thằng hề nhảy nhót.
Luôn không ngừng nghi ngờ một người tài giỏi như vậy.
Người có thể khiến cả thôn kính phục như vậy.
Ông ta vẫn chưa gặp người thứ hai.
Từ Lập hạ quyết tâm, lát nữa bất kể thế nào cũng phải đạt được hợp tác với Lục Lập Hành.
Hợp tác với người như thế này, bản thân cũng sẽ tương đối yên tâm.
Bên sân khấu.
Cố Vãn Thanh đẩy hai bé con, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.
Chỉ cảm thấy vui mừng lại cảm động.
Chính người này khiến bản thân nhìn thấy nhiều cảm động hơn.
Mà hắn cũng trở thành sự cảm động của nhiều người hơn.
Bờ vai đó mặc dù không nhất định là vững chắc nhất.
Nhưng lại là bờ vai có thể cho cô cảm giác an toàn nhất.
Cố Vãn Thanh không nhịn được, cúi đầu nhẹ nhàng nói với hai bé con đang trừng mắt hiếu kỳ ngắm nhìn thế giới này.
"Nhìn thấy chưa. Đây là ba của các con, giỏi không nào. Các con cũng phải tài giỏi như vậy nhé."
Hai bé con tựa như nghe hiểu.
Hứng khởi nâng cánh tay nhỏ bé lên.
Khua loạn xạ.
Dáng vẻ đó, đừng nói là vui cỡ nào.
Lục Lập Hành nhìn mọi người, đầy vẻ bất lực.
Hắn không ngờ, hôm nay sẽ có cảnh này.
Vốn dĩ chỉ là muốn cùng mọi người đón tiệc đầy tháng cho các bé con.
Bây giờ hình như hắn cũng thành nhân vật chính.
Nhưng, nội tâm hắn vẫn vô cùng cảm động.
Nhớ về kiếp trước.
Hắn trở thành sự tồn tại mà cả thôn chỉ trích.
Sau này sự nghiệp thành công, nhưng cũng gánh tiếng xấu.
Giờ đây, hành động nhỏ này vậy mà lại khiến họ cảm ơn mình như thế.
Lục Lập Hành nhấc tay lên.
Đi về phía Lục Kiến Quân: "Chú Kiến Quân."
Lục Kiến Quân cười ra hiệu cho mọi người:
"Được rồi, được rồi, dừng lại cả nhé? Chúng ta nghe Tiểu Hành nói vài câu."
Lục Lập Hành cầm lấy micro.
Nhưng chưa nói gì
Hắn đến bên cạnh Lục Lập Chính, mượn tay Lục Lập Chính, rót cho mình một ly rượu.
Sau đó lại đi lên sân khấu.
Bưng ly rượu, lúc này hắn mới cầm micro lên:
"Hôm nay, cảm ơn mọi người."
"Vốn dĩ tôi không định uống rượu, tôi còn phải chăm sóc các con."
"Nhưng, quá nhiều cảm động, tôi cũng không biết nói gì, mọi thứ ở hết trong ly rượu này, mọi người, cạn ly!"
Mặc dù không nói nhiều nhưng mọi người lại đều hiểu ý của Lục Lập Hành.
Bọn họ đều nâng ly rượu lên.
Vui vẻ hò hét:
"Cạn ly!"
Mùa này, tiếng chim hót và hương hoa không ngừng.
Bình thường bởi vì mọi người đều bận rộn, mà thôn Lục Gia hơi yên tĩnh.
Giờ phút này, lại vô cùng náo nhiệt.
Tiếng cụng ly liên tục.
Tiếng đố số không ngừng.
Lục Kiến Quân còn gọi Lý Trường Sinh và Lưu Chấn Viễn.
Gọi người hát kịch lên sân khấu.
Vở kịch lớn kéo màn.
Bọn trẻ con vui thích chạy đến trước sân khấu, nhìn những người trên sân khấu liên tục biến đổi gương mặt.
Lục Lập Hành bị một đám thiếu niên dồi dào sức lực nâng qua đỉnh đầu, ném lên bầu trời.
Hắn dùng các bé con làm cái cớ cuối cùng mới được thả xuống.
Lục Lập Hành chỉnh trang lại xiêm y.
Lúc này hắn mới bưng ly rượu, đi đến bàn Liễu Thiên Minh:
"Thật ngại quá mọi người, mọi người trong thôn hôm nay quá vui, đã lơ là các vị."
"Ha ha, cậu Lục nói đùa rồi, sao có thể gọi là lơ là? Chúng tôi hôm nay đều rất vui..."
------
Dịch: MBMH Translate