"Phải đó cậu Lục, mấy lão già chúng tôi chưa bao giờ có đãi ngộ như thế này!"
"Cậu và người trong trong thôn của cậu thật sự rất tốt!"
"Chúng tôi ấy à, còn muốn sau này đến chơi nhiều hơn!"
"Hể? Cậu Lục, cậu nói xem, chúng ta hợp tác làm dự án du lịch ở đây thì thế nào? Tôi cảm thấy sẽ không tệ đâu!"
Doãn Hạo không nhịn được nói.
Lục Lập Hành vừa nghe thì lập tức gật đầu:
"Tất nhiên có thể! Tôi cũng cảm thấy vậy!"
Mọi người bây giờ vẫn chưa ý thức được.
Nhưng đợi nhiều năm sau, kinh tế phát triển với tốc độ chóng mặt.
Người trong thành phố càng ngày càng nhiều, áp lực công việc càng ngày càng lớn.
Mọi người đều sẽ hướng về cuộc sống ở nông thôn.
Rất nhiều người vào kỳ nghỉ đều sẽ chọn lên núi du lịch.
Làng nghỉ mát luôn rất hot.
Hắn bây giờ, tài chính trên người vẫn chưa đủ.
Vốn dĩ Lục Lập Hành nghĩ đợi bản thân có đủ tiền rồi sẽ làm chuyện này.
Không ngờ mấy ông chủ cũng đã nghĩ đến.
Nếu hợp tác, vậy tất nhiên là cực kỳ tốt.
Mấy ông chủ khác nghe thấy lời này đều đưa mắt nhìn nhau:
"Phải đó, tôi cảm thấy hoàn toàn khả thi!"
"Người của thôn Lục Gia còn đều lương thiện như thế, người đến đây chơi chắc chắn sẽ cảm nhận được một vài điều khác nhau, nói không chừng có thể phất lên!"
"Ha ha, nói làm là làm, chúng ta về làm kế hoạch, cùng nhau khởi công!'
"Được!"
Mọi người ăn nhịp với nhau.
Tràn đầy mong đợi với dự án này.
Lúc này rốt cuộc Từ Lập cũng tìm được cơ hội:
"Chuyện đó cậu Lục, về chuyện hợp tác ghế em bé..."
"Cái này à, ông chủ Từ, thật ra tôi còn có một vài ý tưởng khác. Các thợ mộc ở thôn Lục Gia chúng ta vẫn luôn bồi dưỡng thợ mộc mới, tay nghề đều có thể đảm bảo. Sau đó không chỉ làm ghế em bé, dụng cụ gia đình khác cũng biết làm. Anh cả tôi đã bắt tay tìm kiếm cửa hàng chuyên làm cái này ở huyện, chi bằng cùng hợp tác nhé? Bên phía tỉnh sau này có thể tôi cũng sẽ đi, cứ xem như đi trước mở đường vậy!"
"Được, không vấn đề!"
Từ Lập trực tiếp gật đầu.
Nhìn ghế em bé này, ông ta không cần nghĩ cũng biết, dụng cụ gia đình khác mà Lục Lập Hành nói chắc chắn sẽ không tệ.
"Ừm, vậy ngày mai chúng ta đi xem thử sản phẩm, sau đó lại xác định việc hợp tác."
"Được, được. Có câu này của cậu tôi yên tâm rồi!"
Từ Lập đã dự cảm được, những món đồ này nếu làm ra, tương lai ở tỉnh sẽ được yêu thích đến mức nào.
Mấy người ở tỉnh vô cùng hứng thú với những đồ thuần thủ công và làm từ gỗ này.
Uống hết hai ly rượu, Lục Lập Hành chuẩn bị đi tìm Cố Vãn Thanh.
Nhưng lại bị một nhóm người trong thôn cản lại.
Bọn họ lại rót đầy rượu cho Lục Lập Hành:
"Tiểu Hành, nào nào nào, chúng ta uống thêm chút nữa!'
Lục Lập Hành bất lực: "Nhưng Vãn Thanh và các bé con đang ở bên kia chờ cháu!"
"Hầy, hôm nay vui, nha đầu Vãn Thanh, cháu sẽ không quản Tiểu Hành không cho nó uống rượu đấy chứ?"
Cố Vãn Thanh không nhịn được cúi đầu cười:
"Hôm nay cho anh ấy nghỉ phép, uống thoải mái!"
"Ha ha, nghe thấy chưa, Tiểu Hành, cháu dâu phê chuẩn rồi. Nào uống rượu, đừng lề mề!"
Lục Lập Hành bất lực, chỉ đành nhìn các bé con một cái rồi đi theo.
Cố Vãn Thanh dứt khoát mang theo các bé con đến bên cạnh Lục Thiên Thiên và Chu Ngọc Hà.
Nhìn Lục Lập Hành bị đám đông bao vây.
Uống hết rượu này đến ly rượu khác.
Nhìn một lúc, Chu Ngọc Hà cảm khái:
"Ủa? Tiểu Hành không biết say sao? Sao chị thấy chú ấy mặt không đỏ chút nào vậy? Tửu lượng của chú ấy tốt vậy sao?"
Cố Vãn Thanh lắc đầu: "Em, em cũng không biết!"
Lục Lập Vĩ ở bên cạnh cười:
"Ha ha, Tiểu Hành trước đây hình như không uống được mấy? Hôm nay chắc là vui quá thôi nhỉ? Không sao đâu, lát nữa uống đủ rồi nó sẽ không uống nữa."
"Ừm."
Cố Vãn Thanh khẽ gật đầu.
Lục Lập Hành cũng không biết bản thân đã uống bao nhiêu rượu.
Tửu lượng này vẫn là rèn luyện được sau khi rời khỏi nhà ở kiếp trước.
Mặt không đỏ tim không đập, hơi thở cũng không đứt quãng.
Dường như hắn quen rồi.
Đợi sau khi đám người đó tự nổi điên, lúc này Lục Lập Hành mới buông ly rượu xuống.
Anh nhìn xung quanh một cái.
Sau đó nhìn về phía nhà vệ sinh.
Lục Lập Hành đứng thẳng, đi về phía nhà vệ sinh.
Cố Vãn Thanh thay tã cho các bé con xong, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Lập Hành.
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy, Lục Lập Hành vẫn đang chào hỏi với người khác dọc đường rất sai trái.
Cố Vãn Thanh giao hai bé con lại ngủ cho Chu Ngọc Hà và Trần Thu Linh.
Bản thân đứng dậy:
"Chị dâu, mẹ. Hai người giúp con để ý một chút trước nhé, con đi xem thử Lập Hành."
"Ừm, đi đi!"
Sau khi Chu Ngọc Hà đồng ý, Cô Vãn Thanh nhanh chóng đứng dậy, đi về hướng của Lục Lập Hành.
Chu Ngọc Hà cười bất lực: "Mẹ, mẹ xem Vãn Thanh quan tâm Tiểu Hành chưa kìa!"
"Ha ha ha, phải đó, chúng nó thế này mẹ yên tâm rồi!"
Vợ chồng hoà thuận mới có thể đi đến cuối cùng.
Đây là kinh nghiệm Trần Thu Linh đúc kết ra qua bao năm nay.
Hiện giờ.
Nhìn các con như thế.
Bà ấy rất vui.
Cố Vãn Thanh cứ đi theo mãi, càng lúc càng phát hiện Lục Lập Hành không đúng lắm.
Mặt hắn không đổi sắc chào hỏi với người khác.
Nhưng nụ cười đó lại không hề có chút biến đổi nào.
Cứ như cứng đờ trên gương mặt.
Bước chân của hắn trông có vẻ vững vàng.
Nhưng cô quen thuộc với Lục Lập Hành lại nhìn ra được, bước chân của Lục Lập Hành hơi liu xiu.
Hắn...
Chắc không phải uống say rồi đó chứ?
Sắp đến nhà vệ sinh, người giảm đi rất nhiều.
Cố Vãn Thanh không nhịn được sải bước nhanh.
"Lập Hành!"
Cô gọi hắn một tiếng.
Nhưng bước chân của Lục Lập Hành chưa dừng lại.
Vẫn giữ nguyên nhịp bước trước đó đi về phía trước.
Cố Vãn Thanh sốt ruột, cô gộp ba bước thành hai bước đuổi theo Lục Lập Hành.
Sốt ruột nói:
"Lập Hành, Lập Hành anh sao vậy? Không sao chứ?"
Lục Lập Hành nghiêng đầu qua, trên mặt vẫn là nụ cười đặc trưng:
"Xin chào, món ăn thế nào?"
Tiếng chào hỏi đặc trưng này đã chọc cười Cố Vãn Thanh.
Cô không ngờ, Lục Lập Hành uống say lại là bộ dạng này.
Cố Vãn Thanh nhịn cười, đỡ hắn:
"Lập Hành, đừng quậy, em là Vãn Thanh, anh nhìn em nè."
"Vãn Thanh?"
Lục Lập Hành lẩm nhẩm cái tên này, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó.
Cố Vãn Thanh nghiêm túc gật đầu:
"Ừm, em là vợ của anh, mẹ của con anh, Cố Vãn Thanh đây!"
Vừa nói.
Cô lại đến gần Lục Lập Hành, nghiêm túc nói:
"Xung quanh đây không có ai, chỉ có anh và em, Lập Hành, không cần lo lắng."
Giọng nói này, êm tai lại dễ nghe.
Lục Lập Hành ngay lập tức lảo đảo.
Cơ thể dường như cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.
Hắn ngã về phía Cố Vãn Thanh.
Nhưng trên mặt, từ đầu đến cuối là nụ cười thoải mái:
"Vãn Thanh à..."
"Cuối cùng anh..."
"Tìm thấy em rồi..."
Cố Vãn Thanh nhanh chóng tiến lên dìu hắn:
"Lập Hành, Lập Hành?"
"Này, anh nói gì vậy? Em luôn ở đáy mà, không cần anh tìm, em luôn ở bên cạnh anh!"
"Lập Hành. Lập Hành?"
Lục Lập Hành không trả lời.
Nhưng nụ cười giả trân trên mặt thì đã biến mất!
Hắn dường như, ngủ mất rồi.
Cố Vãn Thanh nhìn mặt nghiêng của hắn ngã trong lòng mình.
Không nhịn được cười lên…
------
Dịch: MBMH Translate