Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 400 - Chương 400 - Bởi Vì Là Em Cho Anh Ăn

Chương 400 - Bởi Vì Là Em Cho Anh Ăn
Chương 400 - Bởi Vì Là Em Cho Anh Ăn

Một khoảnh khắc này, nụ cười kia liền đi vào đáy lòng Lục Lập Hành. Giống như là người ở trong bóng tôi đã lâu cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng vậy.

Hắn nhanh chóng chạy về phía cô gái kia.

Thế nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần hắn tới gần hơn được một chút, Vãn Thanh ở trong mộng lại như càng cách hắn xa hơn.

Cô rõ ràng đã ở ngay trước mặt hắn, nhưng hắn lại làm thế nào cũng không bắt được. Giống như vận mệnh đang trêu đùa hắn vậy, để hắn có được rồi, sau đó lại đánh mất đi.

Con người ta một khi đã nhìn thấy ánh sáng thì sẽ không thể nào chịu nổi vực sâu nữa.

Lục Lập Hành há miệng thở dốc, liều mạng vươn tay về phía cô, hét lớn: “Đừng! Vãn Thanh, đừng!”

Một bên tai hắn có tiếng người sốt ruột kêu:

“Lập Hành, Lập Hành, anh mau tỉnh đi! Lập Hành, có phải anh gặp ác mộng rồi không? Anh đừng có làm em sợ! Lập Hành, em ở đây, em vẫn luôn ở đây! Lập Hành!”

Giọng nói này….

Lục Lập Hành dùng sức mở mắt, sau đó bật dậy.

“Lập Hành, anh thế nào rồi?”

Cố Vãn Thanh bị dọa sợ, vừa mới đây thôi cô rõ ràng vẫn còn đang ngắm nhìn gương mặt ngủ yên bình của hắn, nghĩ thầm chồng của cô sao lại đẹp trai như vậy chứ?

Nhưng mà nhìn nhìn một hồi, cô lại phát hiện Lục Lập Hành có cái gì đó không đúng. Hắn giống như đang rơi vào ác mộng, thật lâu cũng không thể tỉnh lại.

Cũng may mà sau khi cô gọi một hồi, hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi.

Lục Lập Hành nghiêng đầu sang, nhìn Cố Vãn Thanh, đôi mắt thất thần cũng dần dần tỉnh táo lại: “Vãn Thanh ~”

“Ừm, em đây!”

“Vãn Thanh!”

Lục Lập Hành kích động xoay người, dùng sức ôm lấy cô.

“Em vẫn còn ở đây, thật tốt.”

Hắn còn tưởng rằng tất cả những gì mình trải qua kiếp này thật ra đều là mộng! Cũng may, cô vẫn còn ở đây.

Lục Lập Chính đang ở phòng bếp chỉ nghe thấy bên kia có tiếng gì là lạ, liền sốt ruột vọt vào phòng: “Chị dâu, anh hai…”

Trông thấy một màn này, hắn lại lập tức xoay người đóng cửa lại: “Em, em còn chưa nấu xong canh…”

Cố Vãn Thanh đứng dậy muốn giải thích, nhưng lại bị Lục Lập Hành ngăn lại. Cánh tay hắn hoàn toàn không có chút ý định buông ra nào.

Cố Vãn Thanh hỏi lại lần nữa: “Lập Hành, anh bị làm sao vậy?”

Lục Lập Hành cảm thấy đầu mình có chút đau, hắn nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra.

“Anh không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi.”

“Ừm, vậy là tốt rồi, em bảo Lập Chính nấu canh giải rượu cho anh rồi, lát nữa đút cho anh uống, anh nằm thêm một lát đi, hôm nay uống quá nhiều rượu quá.”

“Ừm.”

Nghe cô dông dài như vậy, Lục Lập Hành lại cảm thấy trái tim mình cũng bình tĩnh lại.

“Được.”

“Về sau không cho anh uống rượu nữa, có biết chưa?”

Sớm biết Lục Lập Hành uống rượu vào sẽ có phản ứng lớn như thế thì cô đã không để hắn uống rồi.

“Ừm.” Lục Lập Hành lại nhu thuận gật đầu.

“Được rồi, em xem chút nào, vẫn còn nóng lắm, để em đi xem canh nấu xong chưa, anh cứ nằm đây chờ em một chút.”

“Được.” Lục Lập Hành một chữ cũng không phản bác.

Trông thấy cô bận rộn ở bên cạnh mình như vậy hắn mới cảm thấy an tâm.

Ở trong sân, Trần Thu Linh và Lục Kiến Châu đang cùng đẩy bảo bảo trở về.

Trông thấy Lục Lập Chính, Lục Kiến Châu liền lên tiếng hỏi: “Lập Chính, anh hai cháu đâu?”

“Suỵt ~” Lục Lập Chính vội ra dấu im lặng, nhìn vào trong phòng một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh hai cháu hình như gặp ác mộng, chị dâu đang dỗ anh ấy, mọi người đừng quấy rầy.”

“ y….” Lục Kiến Châu hơi ngẩng người, không nhịn được nói: “Ai, thằng nhóc này…. May mà bảo bảo nhà chúng ta ngoan, không khóc không náo. Nó sao lại lớn thế rồi mà còn cần người dỗ cơ chứ?”

Vừa dứt lời, Lục Kiến Châu liền bị Trần Thu Linh lườm một cái: “Ông còn không biết xấu hổ nói con tôi à, hồi ông còn trẻ không phải cũng y như thế à? Lại nói, chúng nó dỗ dành nhau như vậy còn giúp bồi đắp tình cảm, ông thì hiểu cái gì? Đi, thay tã cho cháu đi!”

“Được rồi.”

Lời nói của Trần Thu Linh, Lục Kiến Quân cũng không dám phản bác.

Vừa đúng lúc này, mấy người trông thấy Cố Vãn Thanh đi nhanh từ trong nhà ra. Cô còn chưa nhìn thấy người đã lên tiếng hỏi: “Lập Chính, canh nấu xong chưa?”

“A, a, xong rồi ạ, vẫn còn trong nồi đấy ạ.”

“Được, để chị đi lấy canh.”

Cô tiến thẳng vào phòng bếp.

Một lát sau, mọi người lại thấy cô bưng một bát canh vọt ra, đi vào phòng ngủ.

Lục Kiến Châu không nhịn được nhéo nhéo bảo bảo đang trừng to hai mắt: “Ha ha, cha mẹ của hai đứa đều đang bận rộn mất rồi, để ông thay tã cho cháu yêu nhé ~”

Đại Hoàng lúc này cũng nghiêng đầu liếc nhìn về phía phòng ngủ, dường như ý thức được Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành sẽ không đến chăm sóc bảo bảo.

Nó quay phắt đầu, quyết tâm tự mình tới chăm sóc! Nếu không thì nhỡ hai đứa nhỏ kia khóc thì làm sao bây giờ? Còn không phải để nó dỗ sao?

Trong phòng.

Cố Vãn Thanh đi vào đã nhìn thấy Lục Lập Hành ngay ngắn ngồi trên giường, lưng dựa vào thành giường.

Hắn đã hoàn toàn tỉnh, chỉ có điều đầu vẫn còn hơi choáng.

Cố Vãn Thanh thấy thế liền đưa bát canh nóng hôi hổi tới: “Đây, anh uống chút cho ấm bụng.”

Lục Lập Hành thế nhưng không hề động tay, lười biếng nói: “Em đút cho anh đi.”

“A, nhưng mà em thấy hai đứa nhỏ trở về rồi, em muốn đi xem chúng nó.”

“Không cần phải lo lắng cho bọn nó, các bảo bảo đã có rất nhiều người chăm sóc rồi, không tốt nữa thì vẫn còn có Đại Hoàng.”

Hai đứa nhỏ kia thế nhưng chính là bánh trái thơm ngon đấy, sẽ không có chuyện không có người quản.

“Nhưng mà em….”

Cô chưa từng đút người khác ăn cơm bao giờ đâu.

Lục Lập Hành thấy thế, cố ý đưa tay lên đỡ trán: “Ai, đầu anh đau quá, đau quá… Anh cảm thấy choáng váng ~”

Cố Vãn Thanh thấy thế liền vội đi tới: “Thế nào, thế nào rồi? Tới tới tới, em đút cho anh ăn, ăn xong rồi sẽ thấy tốt hơn chút.”

Mưu kế thành công, Lục Lập Hành liền nhân lúc Cố Vãn Thanh không chú ý mà lộ ra nụ cười.

Nhưng vừa xoay đầu đã mặt mũi tràn đầy đau khổ: “Ừm, được, làm phiền em rồi Vãn Thanh, về sau anh sẽ đút cho em ăn nhiều hơn.”

Lời này khiến cho Cố Vãn Thanh cứ cảm thấy kỳ kỳ quái quái thế nào, nhưng lại không nói ra được là kỳ quái chỗ nào.

Cô đành phải gật đầu: “Ừm, được.”

Lục Lập Hành ngồi thẳng lên để Cố Vãn Thanh dễ đút hơn.

Cô học dáng vẻ của Lục Lập Hành khi cho mình ăn trước đó, thổi thổi thìa canh trong tay, sau đó đưa tới bên miệng Lục Lập Hành: “Nào, há miệng.”

Lục Lập Hành nghe lời há miệng ra, uống thìa canh này. Chỉ có điều, ánh mắt hắn một giây cũng không hề rời khỏi Cố Vãn Thanh.

Nhận thức được điểm này, Cố Vãn Thanh nói: “Anh uống canh đi, nhìn em làm cái gì?”

“Không có gì, canh uống rất ngon.”

“Ừm, là Lập Chính nấu, nếu như anh thích, về sau để nó nấu nhiều hơn một chút.”

“Không phải.”

“Không phải cái gì?”

“KHông phải bởi vì Lập Chính nấu, mà là vì em đút cho anh, cho nên mới uống ngon như vậy.”

“ y…” Cố Vãn Thanh nghe xong, tay hơi run một chút.

“Lập Hành, anh còn như vậy nữa, em không cho anh ăn nữa đâu.”

“Ha ha, được, anh không nói nữa!”

Cố Vãn Thanh lại tiếp tục đút canh cho Lục Lập Hành uống.

Đến khi chiếc bát đã trống rỗng rồi, cô mới đứng lên: “Em đi rửa bát, anh nằm nghỉ chút đi….”

Nhưng cô còn chưa kịp bước đi đã bị Lục Lập Hành kéo một cái.

Trong lúc cô không kịp phản ứng thì đã nằm trong ngực Lục Lập Hành rồi….

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment