Cố Vãn Thanh hơi ngẩn ra.
Lục Lập Hành đã đưa tay, đặt bát đũa trong tay cô lên mặt bàn bên cạnh.
"Anh..."
Cố Vãn Thanh tò mò nhìn về phía bàn.
Tuy nhiên,..
Lại bị Lục Lập Hành ngăn cản.
Hắn giơ tay nâng đầu cô, sau đó, lúc cô vẫn chưa kịp phản ứng.
Cúi đầu.
Hôn cô.
Cố Vãn Thanh lần nữa ngẩn ra, ý thức được động tác nhẹ nhàng của Lục Lập Hành.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Tuy rằng không biết sau khi Lục Lập Hành say rượu tại sao lại như vậy, nhưng chỉ cần hắn vui vẻ là tốt rồi.
Nụ hôn của Lục Lập Hành càng ngày càng sâu.
Thời gian dần trôi qua.
Hắn đỡ cô đến trên giường.
Chậm rãi cúi người xuống.
Cố Vãn Thanh nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.
Thế nhưng cô phát hiện, sức lực của mình quá nhỏ, không đẩy nổi.
Cố Vãn Thanh nhất thời có chút hoảng hốt.
Bây giờ cô vừa mới ở cữ xong.
Vết thương sinh mổ vẫn chưa lành lặn hoàn toàn.
Thân thể cũng chưa hoàn toàn khôi phục.
Nếu như lúc này...
Vậy cô sẽ bị thương ư?
Nếu như vì thế mà được đưa vào bệnh viện.
Vậy thì...
Vậy phải giải thích như thế nào đây?
Cố Vãn Thanh nghĩ đi nghĩ lại, mặt đỏ lên.
Cô sốt ruột nỉ non: "Lập Hành, Lập Hành, đừng..."
Nhưng…
Lục Lập Hành dường như ngẩng đầu.
Loại cảm giác có được cô, thật sự rất tốt, không nỡ buông ra.
Cố Vãn Thanh cuối cùng vẫn buông tha chống cự.
Lục Lập Hành đối xử tốt với cô như vậy, hy sinh vì hắn một chút, cũng có thể?
Cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Cảm nhận được bàn tay đang vuốt ve những vết sẹo trên bụng cô.
Thân thể Cố Vãn Thanh trong nháy mắt căng thẳng!
Nhưng một lát sau cô phát hiện, Lục Lập Hành cũng dừng động tác.
Hắn cứng ngắc sờ vết sẹo kia, hồi lâu sau.
Hắn xoay người xuống, nằm ở bên cạnh cô.
Không nói lời gì, nhưng, cũng không còn động tác nào nữa.
"Lập Hành, kỳ thật..."
Cố Vãn Thanh muốn nói gì đó, nhưng quay đầu lại, phát hiện Lục Lập Hành đã ngủ thiếp đi rồi.
Hắn đây là...
Mặc dù bản thân uống say, tình nguyện chịu đựng cũng không muốn làm tổn thương cô sao?
Cố Vãn Thanh trong nháy mắt cảm thấy, một dòng nước ấm chảy vào trong tim.
Cô vươn tay, sờ sờ hàng lông mày nhíu chặt của Lục Lập Hành.
Trên mặt là nụ cười má lúm đồng tiền ngọt ngào:
"Lập Hành, cảm ơn anh."
Lục Lập Hành ưm một tiếng, ôm cô vào lòng.
Cố Vãn Thanh cũng muốn ngủ, nhưng đúng lúc này.
Cô chợt nhớ tới.
Dường như cô quên chăm sóc con!
Ý thức được điểm này, Cố Vãn Thanh muốn từ trên giường ngồi dậy.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên giọng nói của Trần Thu Linh:
"Vãn Thanh, hôm nay phiền con chăm sóc Tiểu Hành một chút, đứa nhỏ này chắc là do mệt mỏi, để cho nó ngủ một giấc thật ngon đi, đứa nhỏ có mẹ và cha con chăm sóc rồi, con yên tâm đi, nhất định sẽ chăm sóc tốt!"
Lúc này Cố Vãn Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Có bọn họ chăm sóc, cô ngược lại không cần lo lắng.
"Được ạ, mẹ không cần lo lắng, Lập Hành không có việc gì, chỉ là say rồi."
"Ai, đứa nhỏ này, mỗi ngày vui vẻ với mọi người, trong lòng phỏng chừng cũng có nỗi buồn, để cho nó nghỉ ngơi đi, đi, các bảo bối, chúng ta cũng trở về ngủ thôi!"
Chờ ngoài phòng không có động tĩnh nào nữa, lúc này Cố Vãn Thanh mới một lần nữa nằm trong ngực Lục Lập Hành.
Đêm nay.
Bọn họ đều ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau.
Lúc Cố Vãn Thanh mở mắt ra, bên cạnh đã không còn bóng dáng Lục Lập Hành.
Cô vội vàng đứng dậy, nhìn thời gian, đã tám giờ sáng.
Cố Vãn Thanh giật nảy mình.
Quả nhiên nằm ngủ trong ngực Lục Lập Hành rất say giấc.
Cô mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
Đến trước cửa, cô mới nhìn thấy Lục Lập Hành đang đẩy xe đẩy.
Anh trai nằm trong xe đẩy, trong tay một chai sữa nhỏ.
Bởi vì quá nhỏ, hơn phân nửa trọng lượng của bình sữa kia đều ở trên người nhóc.
Đại Hoàng ở bên cạnh lo lắng nhìn.
Mà em gái thì ở trong ngực Lục Lập Hành, hưởng thụ độc sủng của Lục Lập Hành.
Bình sữa được cha giữ!
Mình cũng nằm trong vòng tay của cha ~
Ngay cả ánh mắt của cha cũng tràn đầy tình yêu thương.
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ đau lòng con trai mình hai giây.
Thấy Lục Lập Hành quay đầu lại, nhìn về phía Cố Vãn Thanh.
"Em tỉnh rồi?"
"Đến đây, Vãn Vãn, gọi mẹ nào, đây là mẹ, mẹ xinh đẹp giống như con vậy ~"
Bất đắc dĩ của Cố Vãn Thanh lập tức biến mất.
Biến thành ý cười.
"Con chỉ mới một tháng, anh để con gọi mẹ? Con biết à?”
“Ha ha, nói không chừng bảo bối nhà chúng ta thông minh, gọi được thì sao?”
"Ai~"
Cố Vãn Thanh yên lặng thở dài.
Người ta đều là tự tin bản thân, tên này thay con mình tự tin!
Cô đi qua lấy chai sữa trong miệng anh trai, ôm anh trai lên.
Tựa hồ biết rốt cuộc mình không cần tự giữ bình sữa nữa.
Ca ca vừa nằm trong ngực Cố Vãn Thanh lập tức khẽ cong đôi mắt.
Cố Vãn Thanh lập tức ngạc nhiên hô:
"A, Lập Hành, mau xem, có phải anh trai đang cười không?"
"Ai nha, con rất vui vẻ đó!"
Lục Lập Hành cũng vội đi tới.
Thấy nhóc con kia đang múa chân với Cố Vãn Thanh.
Lục Lập Hành nhất thời cảm thấy có chút ghen tuông.
"Sao anh trai không cười với anh?"
Cố Vãn Thanh buồn cười nhìn hắn: "Anh có ôm anh trai đâu, anh nhìn anh đi, ngày nào cũng chỉ biết ôm em gái. Anh trai cười với anh mới là lạ!"
“Như vậy à? Thế nhưng em gái là công chúa nhỏ, công chúa nhỏ là phải yêu thương!”
Lục Lập Hành vừa nhìn thấy Tiểu Vãn Vãn, ý cười trong mắt vẫn chưa ngừng.
Cố Vãn Thanh càng thêm bất đắc dĩ.
"Ai, không có cách nào mà. Người ta không thích con gái, ai cũng muốn sinh con trai, anh ngược lại hay rồi, chỉ biết con gái thôi!”
Lục Lập Hành cười nói: "Đó là bởi vì em không biết, con gái chính là áo bông nhỏ!”
“Vãn Vãn, đến muộn, cười với cha một cái!”
"Vãn Vãn ngoan, cười một cái!"
Tiểu Vãn Vãn căn bản không để ý tới Lục Lập Hành.
Đang ôm bình sữa, cố gắng ăn cơm, như thể hoàn toàn không ý thức được cha mình đang gọi mình.
Lúc Từ Lập tới, nhìn thấy chính là một màn như vậy!
Hắn bị bầu không khí của cả nhà này làm cho ấm áp.
“Ha ha ha ha, Lục huynh đệ, cậu tỉnh rồi sao?”
Lục Lập Hành ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn.
“Ông chủ Từ, ngài tới rồi à?”
"Ha ha, dựa theo tuổi tác, cậu gọi tôi một tiếng chú Từ là được."
"Được, chào buổi sáng chú Từ."
"Chào buổi sáng, cậu xem mới sáng sớm tôi đã tới rồi, không quấy rầy hai người chứ?"
Kỳ thật Từ Lập đã thức từ sớm.
Cả đêm đều suy nghĩ chuyện hợp tác với Lục Lập Hành, muốn nhanh chóng hoàn tất.
Hắn không ngủ được.
"Không có việc gì, bọn cháu cũng thức rồi, chú Từ vào ăn cơm không?"
"Được rồi, cậu xem tôi cơm cũng quên ăn! Già rồi, ha ha ha ~"
Bữa sáng xong.
Từ Lập mới nói:
"Lục huynh đệ, chuyện là, tôi tới tìm cậu, kỳ thật là muốn nói chuyện hợp tác, hôm qua cậu đã đồng ý với tôi rồi? Sẽ không đổi ý đúng không?"
Lục Lập Hành lắc đầu:
"Làm sao có thể? Cháu sẽ đưa chú đến xem sản phẩm của bọn cháu!”
“Được, nhưng Lục huynh đệ, trước tiên nói cái này, nếu như những sản phẩm kia không thích hợp với chúng ta, cái ghế trẻ con này cậu cũng phải hợp tác với tôi, phương diện tiền bạc, cậu yên tâm, tôi cho cậu phần này, hơn nữa, sau này vào sổ sách cũng chia cổ tức cho cậu!”
Từ Lập nói xong, giơ tay lên chỉ một con số...
------
Dịch: MBMH Translate