"Ba vạn?"
Tuy nói lúc này quyền bảo hộ tài sản chưa nghiêm ngặt như vậy.
Nhưng một sản phẩm thiết kế cũng không nên ít đến thế.
Lục Lập Hành có chút rối rắm.
“Không không không!”
Từ Lập vội vàng giải thích: "Là ba mươi vạn, lợi nhuận ròng khác 10%, tôi cho cậu."
"Mười phần trăm?"
Lần này Lục Lập Hành càng khiếp sợ!
Ba mươi vạn cũng không phải là một con số nhỏ.
Sao lại còn chia thêm hoa hồng nữa?
Hơn nữa dựa theo lời Từ Lập nói, trong tương lai sản phẩm này tiêu thụ chắc chắn sẽ không ít.
Hoa hồng hắn được chia đương nhiên cũng sẽ không ít.
Sao Từ Lập lại hào phóng như vậy?
Nghe ra nghi hoặc của Lục Lập Hành, Từ Lập giải thích:
"Ha ha, Lục huynh đệ, trải qua ngày hôm qua, tôi đã hoàn toàn biết cậu là loại người gì rồi, tôi rất bội phục cậu, tôi cũng muốn làm chút gì đó vì những thôn dân các cậu mà.”
"Cho nên, tôi nghĩ, chúng ta hợp tác lâu dài, cho cậu 10% lợi nhuận, sau này cậu có thiết kế mới thì ưu tiên tôi ha? Nếu như bên tôi không sử dụng được thì sẽ bán cho người khác, cậu yên tâm, giá cả nhất định nằm trong phạm vi giá thị trường hợp lý, mặt khác tôi sẽ cho cậu thêm một phần hoa hồng nhất định!”
“Còn có dự án phát triển du lịch của các cậu, có thể dẫn theo tôi không?”
Ngày hôm qua trở về, Từ Lập nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Nơi này non xanh nước biếc, người đẹp thiện tâm.
Chắc chắn sẽ được nhiều người yêu thích.
Nếu phát triển du lịch, có lẽ thật sự là một khoản đầu tư có lời.
Hắn cũng muốn thử xem sao.
Nhưng Doãn Hạo không chịu dẫn hắn theo chơi, cảm thấy hắn quá nhạy cảm với nông dân.
Từ Lập đành phải tìm Lục Lập Hành.
Trải qua ngày hôm qua, kỳ thật hắn đã hoàn toàn thay đổi quan điểm của mình, cảm thấy mình của lúc trước giống như ếch ngồi đáy giếng.
"Được, không thành vấn đề."
Lục Lập Hành lập tức đồng ý.
Việc mua bán này, hắn không lỗ.
"Vậy bây giờ tôi dẫn anh ra ngoài đi dạo?”
“Được, được được được.”
Từ Lập vui vẻ đứng lên.
Lục Lập Hành thay tã cho hai đứa con, lại mang theo bình sữa và sữa bột rồi đẩy bọn họ đi ra cửa với Từ Lập.
Lúc bọn họ đi ngoài, Cố Vãn Thanh còn có chút lo lắng:
"Nếu không thì để Bảo Bảo ở nhà đi? Em có thể trông.”
“Không cần, em cứ nghỉ ngơi thật tốt, anh mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài dạo một vòng, yên tâm đi, có Đại Hoàng đi theo mà, Đại Hoàng?”
Chăm sóc đứa bé vài ngày, Đại Hoàng đang chuẩn bị đi ngủ bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình.
Nó vội vã đứng dậy.
Dựng thẳng lỗ tai lên, ngáp một cái thật lớn rồi chạy về phía Lục Lập Hành.
“Đi!”
Lục Lập Hành ra lệnh một tiếng.
Đại Hoàng theo bọn họ hấp tấp rời đi.
Vừa đi vừa bảo vệ ở hai bên xe đẩy.
Thỏa đáng là một hộ vệ.
…
Nhà Lục Kiến Quốc.
Lục Kiến Quốc dậy thật sớm, bắt đầu làm việc.
Mấy ngày trước bởi vì chiếc ghế trẻ con của Lục Lập Hành nên chậm trễ một chút thời gian.
Bây giờ hắn đang nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ.
Ngay cả Đậu Đậu và Vượng Tài hắn cũng không chơi cùng được.
Trịnh Hoa Mẫn và Lục Tiểu Phi đi làm rồi.
Lư Thục Phân cũng đang giúp Lục Kiến Quốc làm việc.
Đậu Đậu đành phải tự chơi với Vượng Tài trên đồng ruộng.
Bây giờ Vượng Tài đã lớn thành một con chó lớn.
So với vóc dáng Đại Hoàng hơi nhỏ một chút, nhưng có nó bảo vệ Đậu Đậu, bọn họ không chút lo lắng.
Lư Thục Phân đưa cho Lục Kiến Quốc những thứ hắn cần, Lục Kiến Quốc từng chút từng chút làm việc.
"Ai, cái ghế này vốn là người ta yêu cầu làm cao hai cm, đưa anh cây thước đo, anh đo thử xem.”
"Được rồi, anh chờ một chút."
Lư Thục Phân vội vàng đưa ghế qua.
"Kiến Quốc, kỳ thật một cm hai cm nhìn không ra được đâu, chẳng phải chính anh khống chế kích thước rất tốt sao? Sao còn muốn đo lại nữa?”
Những việc lặt vặt này mà làm nhiều.
Lục Kiến Quốc sẽ luyện được, không cần thước kẻ, sai sót cũng sẽ không vượt quá một cm.
Lư Thục Phân có chút không hiểu.
Lục Kiến Quốc ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái:
"Phụ đạo nhân gia, đang nói gì thế hả? Mắt có chuẩn đến đâu cũng không chuẩn bằng cây thước, đây chính là công việc tinh tế, chúng ta tình nguyện chậm một chút, giao hàng chậm, cùng lắm thì bồi thường chút tiền, sao có thể làm đại?"
“Thì, mấy sư phụ khác..."
"Nếu bọn họ làm đại, anh sẽ trực tiếp không cho bọn họ làm nữa! Công việc này là Tiểu Hành tìm cho chúng ta, chúng ta phải quý trọng, không thể phá vỡ thanh danh của Tiểu Hành, biết không?”
Lưu Thục Phân gật đầu: "Biết rồi biết rồi!”
Lục Kiến Quốc tiếp nhận thước kẻ, nghiêm túc đo.
Đang đo, hắn bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa, Vượng Tài đang ra sức kêu +.
Lục Kiến Quốc vô cùng tò mò: "Vượng Tài làm sao vậy? Nó thường không kêu như vậy mà? Chẳng lẽ Đậu Đậu té rồi sao? Em mau đi xem đi!”
“Được!”
Lư Thục Phân gật đầu.
Nhưng mà còn chưa đi được hai bước, cô lập tức ngây dại.
"Tiểu Hành? Hai người đến khi nào vậy?”
Chỉ thấy phía sau bọn họ, Lục Lập Hành đang đẩy xe đẩy, cùng ông chủ Từ gì đó đứng chung một chỗ
Nghiêm túc nhìn Lục Kiến Quốc làm việc
Lục Kiến Quốc cũng vội vàng dừng động tác trong tay lại:
"Tiểu Hành? Vượng Tài nó…"
"À, nó muốn chơi với mấy đứa nhỏ nhưng bị Đại Hoàng dạy dỗ, lúc này đang muốn đánh nhau với Đại Hoàng đấy."
Lục Kiến Quốc nhìn về phía đó.
Quả nhiên thấy Đại Hoàng đứng đối diện Vượng Tài, vẻ mặt khinh thường nhìn Đại Hoàng.
Nó cũng đứng ở giữa đường, chặn đường Vượng Tài, không để Vượng Tài đi qua.
Đậu Đậu ở phía bên khác, dường như không biết rốt cuộc nên giúp ai.
Có chút mê mang.
"Ha ha, cũng chỉ có Vượng Tài mới dám khiêu khích Đại Hoàng, những con chó khác trong thôn mà nhìn thấy Đại Hoàng đều sợ hãi."
Lục Lập Hành mỉm cười không nói gì.
Lục Kiến Quốc đứng lên nói: "Đừng đứng đó chứ, Tiểu Hành, chú chờ một chút, tôi đi lấy ghế cho hai người."
"Không cần không cần, chú Kiến Quốc, chú còn đang bận việc, cháu dẫn ông chủ Từ đến xem công việc chú làm thôi, có sản phẩm nào làm đẹp không? Chúng ta nhìn thử xem.”
"Có có có, trong phòng kia kìa, tất cả đều ở đó, chú sợ phơi gió phơi nắng nên bảo quản vô cùng tốt.”
Lục Kiến Quốc chỉ chỉ túp lều nhỏ bên cạnh.
Lúc này Lục Lập Hành mới dẫn Từ Lập đi đến túp lều nhỏ.
Từ Lập vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn về phía Lục Kiến Quốc.
Vừa rồi, Lục Kiến Quốc và Lư Thục Phân nói chuyện, hắn đều nghe được hết.
Bây giờ.
Hắn không nói được tâm trạng gì.
Người dân trong làng này, thực sự rất khác biệt.
Vào phòng, Từ Lập nghiêm túc nhìn quanh.
Có ghế, bàn, còn có bàn trà nhỏ.
Và một số đồ nội thất nhỏ khác
Tất cả mọi thứ đều được làm rất cầu kỳ.
Ít nhất so với Từ Lập tiếp xúc với thợ mộc nhiều năm như vậy làm tốt hơn nhiều.
Từ Lập động tâm:
"Mấy thứ này, mấy thứ này."
"Lục huynh đệ, người trong thôn các cậu đều làm như vậy sao?"
"Những thứ khác đều là người do chú Kiến Quốc bồi dưỡng làm, chênh lệch cũng sẽ không kém đến đâu, chú Kiến Quốc trấn cửa, chú ấy chướng mắt thì sẽ không thông qua, đương nhiên cũng sẽ không đến tay người mua."
Từ Lập gật gật đầu:
"Được rồi, tốt, rất tốt, tất cả những thứ này, tôi muốn tất cả."
------
Dịch: MBMH Translate