Lục Kiến Quốc nghe hai người nói chuyện, nghe mà có chút mơ hồ.
"Tiểu Hành, chuyện này… sao lại lại thế này?"
"Chú Kiến Quốc, là như vậy, ông chủ Từ muốn hợp tác với chúng ta, đến tỉnh thành bán những món đồ của chúng ta."
Sau đó, Lục Lập Hành nói lại chuyện đã thảo luận với Từ Lập cho Lục Kiến Quốc.
Lục Kiến Quốc càng nghe càng kinh hãi:
"Chuyện… chuyện này có thể được sao? Thật sự có thể chứ? Mấy thứ đồ của chúng ta cũng có thể bán ở tỉnh thành sao?"
"Ha ha ha, đương nhiên là có thể!"
Từ Lập bị dáng vẻ của Lục Kiến Quốc chọc cười:
"Chẳng những có thể bán, hơn nữa còn có thể bán giá với tiền rất lớn. Như này đi, tôi chế tác máy móc rồi bán dựa theo giá cả bình thường, nhưng có người lại cần thuần thủ công nên tôi phải đi tìm người làm. Đương nhiên, giá cả của việc thuần thủ công sẽ đắt hơn. Tôi đương nhiên sẽ phải trả cho các người nhiều tiền hơn. Kiến Quốc lão ca, nghe nói đây đều là ông chỉ huy làm việc, sau này, chúng ta hợp tác thật tốt đi!"
Lục Kiến Quốc kích động xoa xoa đôi bàn tay:
"Được, được, không có vấn đề, chỉ cần Tiểu Hành đồng ý thì tôi đều có thể!"
“Ha ha ha!" Từ Lập lại nở nụ cười.
"Lục huynh đệ, xem ra tất cả mọi người đều rất tín nhiệm cậu!"
Lục Lập Hành vẫn chưa trả lời, chỉ thấy Lục Kiến Quốc đã nói xen vào:
"Ha ha ha, đó là đương nhiên, đây chính là Tiểu Hành đó, người thôn chúng tôi đều rất tin tưởng hắn!"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười.
Từ Lập cũng không nhịn được cười: "Vậy xem ra, có thể hợp tác cùng Lục huynh đệ là phúc khí của tôi!"
Sau đó, Lục Lập Hành lại dẫn Từ Lập đi dạo một vòng.
Trước khi đi, bọn họ phát hiện Đại Hoàng còn ép Vượng Tài ở trong góc, để Vượng Tài không dám tới gần các em bé.
Ngay cả lúc bọn họ sắp đi, Đại Hoàng đều không nhượng bộ.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ cực kỳ, đành phải gọi một tiếng:
"Đại Hoàng!"
Đại Hoàng lúc này mới vừa kêu vừa đuổi theo Lục Lập Hành.
Vượng Tài cuối cùng cũng được về nhà, lập tức cao hứng kêu to một tiếng.
Nó vừa vào nhà đã lập tức chui vào trong ngực Đậu Đậu có thân hình nhỏ hơn mình rất nhiều, nghẹn ngào giống như muốn khóc.
Cảnh tượng này khiến cho Lục Kiến Quốc bật cười. Hắn lắc đầu, tiến lên vuốt vuốt cái đầu Vượng Tài:
"Vượng Tài à, mày lúc nào mới có thể uy phong được như Đại Hoàng đây?"
Vừa nhắc tới Đại Hoàng, Vượng Tài lại khóc càng dữ!
Đậu Đậu tức giận nhìn về phía ông nội của mình:
"Ông nội, sao ông lại mắng Vượng Tài, hừ ~ "
Lục Kiến Quốc:…
Quan hệ của hai nhãi con này đúng là rất tốt.
Thôi được rồi.
Người lớn tuổi như hắn không ở lại đây tham gia náo nhiệt làm gì, vẫn nên đi làm việc của mình thì hơn.
Lục Lập Hành và Từ Lập lại đi đến những chỗ khác trong thôn.
Từ Lập muốn đi dạo một vòng ở trong thôn, đương nhiên sẽ không buông tha việc nhờ Lục Lập Hành dẫn đường.
Lục Lập Hành đành phải vừa đẩy hai nhóc con vừa dẫn đường cho hắn.
Ngoại trừ thời gian ăn cơm buổi trưa ra, hai người đã đi dạo một ngày.
Mãi cho đến buổi tối, Từ Lập mới trở lại chỗ ở của bọn họ.
Chuyện này làm cho Doãn Hạo sầu chết.
Trông thấy Từ Lập, hắn liền không nhịn được mà mắng:
"Ông làm cái gì đó? Ông chủ Liễu và ông chủ Hoàng đều đã về huyện thành, để tôi chờ ông ở chỗ này nửa ngày, trời cũng đã tối rồi, hôm nay phải làm sao bây giờ?"
"Ai, tôi cũng không muốn như vậy, ai biết được chỉ đi dạo theo Lục huynh đệ thôi mà trời lại tối nhanh như thế! Buổi trưa ăn cơm ở nhà Lục huynh đệ, ông không biết đâu, Lục huynh đệ nấu ăn rất ngon đấy!"
Khóe miệng Doãn Hạo không nhìn được mà điên cuồng run rẩy.
Tên này là đang khoe khoang sao?
Nhất định là vậy?
Buổi trưa ăn cơm ở nhà Lục huynh đệ thế mà lại không gọi hắn?
Đúng là quá đáng!
Doãn Hạo hừ lạnh một tiếng:
"Được rồi, được rồi, chuyện hợp tác nói thế nào rồi?"
"Đã nói xong, ngày mai Lục huynh đệ sẽ cùng đi huyện thành với chúng ta, tôi sẽ ký hợp đồng với hắn, thu tiền."
"Lão gia hỏa nhà ông lại kiếm lời rồi đúng không!"
Giờ phút này, Doãn Hạo cảm thấy vô cùng hối hận bởi vì mình không kinh doanh cái nghề này. Nếu không thì chuyện tốt này nào đến lượt Từ Lập.
"Ha ha ha ha!"
Từ Lập cười không ngậm mồm vào được.
Buổi tối.
Lục Lập Hành ôm hai đứa nhỏ ngủ gục giữa đường lên trên giường.
Cố Vãn Thanh vừa trông thấy bọn họ, đã tranh thủ thời gian chạy tới, ôm anh trai vào trong ngực thật chặt.
"Ai nha, các con, một buổi chiều không gặp mẹ rồi, có nhớ mẹ không? Ba của các con đúng thật là, còn nhỏ như thế, giữa buổi trưa chỉ để cho các con trở về một chuyến!"
Mặc dù nói như vậy, nhưng Cố Vãn Thanh biết, Lục Lập Hành chỉ muốn để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt nên mới mang theo hai đứa nhỏ ra ngoài.
Lục Lập Hành bị "Oán trách", nhìn nàng với vẻ buồn cười:
"Bọn chúng nói bọn chúng rất nhớ mẹ."
"Nói lung tung, bọn chúng còn chưa biết nói chuyện đâu!"
Anh trai dường như là ý thức được mình đang ôm mẹ nên cọ cọ vào người Cố Vãn Thanh rồi mới ngủ tiếp đi.
"Đúng là rất ngoan, anh trai đúng là ngoan ngoãn."
"Là một nhóc con thích ngủ!" Lục Lập Hành nhịn không được mà vạch trần hắn.
Cố Vãn Thanh buồn cười nhìn hắn một cái.
Sau khi để anh trai xuống, nàng lại ôm lấy em gái.
"Hôm nay em gái cũng rất ngoan, thế mà không phải thay tã."
Lục Lập Hành lần nữa bất đắc dĩ nói:
"Anh phải thay cho nó hai cái quần đó."
Cố Vãn Thanh nhịn không được lại liếc Lục Lập Hành một chút.
"Xem ba ba thối của các con kìa, chỉ biết phá hỏng bầu không khí, chúng ta không để ý đến hắn nữa, hừ ~ "
Cố Vãn Thanh ra vẻ tức giận, quả thực vô cùng dễ thương.
Lục Lập Hành cứ như vậy mà quan sát nàng dỗ các con, tâm lý rất an bình.
Nhưng chỉ sau một lúc, hắn đã nghe thấy Cố Vãn Thanh hô lên:
"Ai nha, tã của em gái ướt rồi, phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đúng đúng đúng, phải thay tã, Lập Hành, anh ôm nó trước một chút, em đi lấy tã!"
Nàng nói xong liền trực tiếp đưa đứa nhỏ cho Lục Lập Hành.
"Ai, hay là để anh…"
Hai chữ "làm cho" còn chưa nói ra khỏi miệng, Cố Vãn Thanh đã xông ra ngoài.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải sờ lên cái mông nhỏ của em gái, quả nhiên đã ướt. Hắn lại vội vàng lấy tã xuống.
Lúc này, Cố Vãn Thanh đã cầm tã đến.
Mặc dù trời không nóng, nhưng có thể là bởi vì thân thể đang yếu, trán của nàng đã toát mồ hồ. Nhưng Cố Vãn Thanh lại giống như không cảm thấy gì, nhanh chóng thay tã mới cho các con, sau đó lại vội càng cầm tã cũ đi giặt.
Lục Lập Hành mấy lần muốn giúp đỡ, đều không chen vào nổi. Hắn đành phải đi theo bên cạnh nàng, nhìn nàng bận rộn.
Chờ làm xong, tóc Cố Vãn Thanh đều có chút ướt. Nàng vừa định ngồi xuống nghỉ một lát, bỗng nhiên lại nghe thấy anh trai khóc.
Cố Vãn Thanh: ...
Nàng lại tranh thủ thời gian đứng lên, thay tã và giặt tã cho anh trai.
Sau đó, nàng lại cho hai đứa nhỏ uống sữa bột.
Chờ đây làm xong tất cả đã qua hai mươi phút.
Cố Vãn Thanh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng ngồi ở trên ghế, lau qua mồ hôi, cảm khái:
"Chăm sóc bọn nhỏ lúc nhỏ đúng là chuyện rất mệt mỏi!"
Một tháng trước, những chuyện lặt vặt này đều là Lục Lập Hành làm. Nàng có bầu, trừ ăn ra cũng chỉ có ngủ, hai ngày này mới làm thuần thục hơn một chút. Nhưng rất hiển nhiên, vẫn chưa được.
Cũng không biết, Lục Lập Hành làm ròng rã một tháng, rốt cuộc là làm sao mà làm được.
Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ của nàng, lập tức muốn trêu chọc nàng một chút. Hắn cười nói:
"Nếu đã mệt mỏi như vậy rồi, hay là tối nay để các con ngủ với ba mẹ đi?"
------
Dịch: MBMH Translate