Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 404 - Chương 404 - Mua Xe

Chương 404 - Mua Xe
Chương 404 - Mua Xe

"Hả?" Cố Vãn Thanh nhất thời không kịp phản ứng.

Nàng có chút mơ hồ. Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện ra Lục Lập Hành đang cười. Hơn nữa, hắn còn vừa cười vừa nhìn về phía bụng của nàng. Cố Vãn Thanh lập tức hiểu ra.

Tên này là đang nói chuyện ngày hôm qua.

Hắn thế mà vẫn còn nhớ!

Đúng là quá đáng!

Cố Vãn Thanh cuống cuồng đứng lên.

"Không không không, không được!" Nàng thiếu chút là đã nói năng không rõ ràng!

"Em, em còn muốn ôm các con cùng ngủ!"

Hắn hôm qua là uống say, nhưng hôm nay lại không có uống say, ai biết liệu có xảy ra chuyện gì đó hay không chứ!

Lỡ như gia hỏa này không khống chế được thì làm sao bây giờ?

Thân thể này của nàng hiện tại không thể chịu nổi!

Cố Vãn Thanh nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Ha ha." Lục Lập Hành trực tiếp bị dáng vẻ của nàng chọc cười.

"Được rồi Vãn Thanh, không đùa nữa. Buổi tối để các con ngủ cùng chúng ta đi, anh chăm sóc cho. Ba mẹ chúng ta cũng cần nghỉ ngơi thật tốt."

Cố Vãn Thanh lúc này mới ý thức được, nàng hình như lại bị chơi xỏ!

Người này thật là!

Tức chết nàng!

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, Cố Vãn Thanh biết, lúc này mình cũng không thể phát cáu. Dù sao, lỡ như tên này đột nhiên lại để các con đi ngủ cùng người khác thì phải làm sao bây giờ. Nàng không nỡ.

"Ừm, được rồi." Cố Vãn Thanh tranh thủ thời gian đồng ý.

Lục Lập Hành gật đầu, quay người rời đi.

Nhưng mà vừa đi được hai bước, hắn lại nghiêng đầu qua.

Cố Vãn Thanh giật nảy mình: "Anh, anh sao thế? Cũng không thể đổi ý!"

"Anh không đổi ý, anh chỉ là muốn nói với em một chút. Vãn Thanh, ngày mai anh phải đi huyện thành một chuyến, ký hợp đồng với ông chủ Từ."

"Được, vậy anh đi đi!"

"Ừm, vậy anh có thể mang các con theo cùng không?"

" y.." Cố Vãn Thanh cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ chỉ biết ăn rồi ngủ, có chút xoắn xuýt: "Bọn chúng có thể đi được sao?"

“Vậy em đi cùng anh đi!" Lục Lập Hành lập tức đưa ra quyết định.

"Như vậy, em có thể giúp đỡ trông bọn nhỏ một chút, anh đi nói chuyện làm ăn."

"Vậy, vậy cũng được!"

Lục Lập Hành lúc này mới quay đầu đi.

Chỉ là, Cố Vãn Thanh không thấy khóe môi Lục Lập Hành có chút giương lên.

Hắn đang cười.

Ngày thứ hai.

Trời mới vừa sáng.

Lục Lập Hành đã rời giường, thay tã và pha sữa bột cho các con, lại chuẩn bị cơm cho mọi người.

Làm xong tất cả, trời cũng sáng rồi.

Hắn lúc này mới gọi mọi người dậy ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong, hắn chuẩn bị đồ dùng cần thiết trong mấy ngày nay. Hắn mang theo Cố Vãn Thanh và hai đứa nhóc ra ngoài.

Hai người Doãn Hạo và Từ Lập còn đang chờ bọn hắn.

Chiếc xe cho trẻ em mà Lục Lập Hành thiết kế có thể xếp chồng, đặt ở trong cốp sau là vừa vặn.

Sau khi bỏ đồ xong, hắn và Cố Vãn Thanh cùng ôm hai đứa nhóc lên xe.

Đi xe riêng đương nhiên là sẽ nhanh hơn xe buýt một chút.

Lúc mười giờ, bọn họ đến huyện thành.

Hắn và Từ Lập đến nhà Doãn Hạo ký hợp đồng trước, sau đó lại đi ngân hàng.

Từ Lập chuyển tiền tại chỗ cho Lục Lập Hành.

Lúc ra cửa, Từ Lập còn chào tạm biệt với Lục Lập Hành:

"Lục huynh đệ, đây là số điện thoại của tôi, lúc nào cậu đi tỉnh thành thì nhớ liên hệ với tôi, bất cứ lúc nào cũng được."

"Được, không thành vấn đề."

"Vậy hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Sau khi chào tạm biệt với Từ Lập, Lục Lập Hành lúc này mới quay đầu, nhìn về phía Cố Vãn Thanh:

"Vãn Thanh, chúng ta cũng đi thôi, anh gọi cái xe."

"A? Đi đâu vậy?"

Lục Lập Hành cười cười: "Đi rồi sẽ biết."

Cố Vãn Thanh rất mờ mịt, nhưng vẫn đi theo Lục Lập Hành về phía trước.

Trên đường đi, Lục Lập Hành phát hiện Cố Vãn Thanh có chút không yên lòng, dường như đang suy nghĩ cái gì. Lục Lập Hành tò mò nhìn về phía nàng: "Vãn Thanh, em sao thế?”

"Không, em không sao."

Cố Vãn Thanh tranh thủ thời gian lắc đầu: "Chỉ, chỉ là cảm thấy, chuyện này không quá hiện thực."

"Em đang nói đến tiền sao?"

Vừa rồi Lục Lập Hành bảo Từ Lập chuyển 300 ngàn vào trong tài khoản của Cố Vãn Thanh. Cố Vãn Thanh đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng lại.

Nàng nhẹ gật đầu: "Ừm."

Đây chính là 300 ngàn đó.

Cố Vãn Thanh vẫn cảm thấy, cả đời này của mình cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Không nghĩ tới chỉ trong chốc lát, trong tay của nàng đã có 300 ngàn.

Chuyện này quá thần kỳ!

Nhưng nàng vẫn còn có chút hoảng hốt.

"Ha ha, em thích ứng trước một chút, sau này thành thói quen, tiền sẽ chỉ càng nhiều hơn!"

Cố Vãn Thanh chỉ đành nhẹ gật đầu.

Nếu như người khác nói lời này, nàng chắc chắn sẽ không tin.

Thế nhưng, nếu như là Lục Lập Hành, tất cả đều có khả năng.

Xe tới.

Hai người ôm hai đứa nhỏ lên xe.

Tài xế nhìn qua bọn hắn lập tức chấn kinh:

"Sinh, sinh đôi sao?"

"Ha ha, đúng vậy!"

"Lợi hại nha, tôi chưa từng thấy sinh đôi đâu, cho tôi xem một chút."

Tài xế nhô đầu ra, nhìn mà lòng tràn đầy vui vẻ:

"Ai nha, thật đáng yêu, nhưng mà sao dáng vẻ lại không giống nhau vậy? Mọi người không phải thường nói, sinh đôi có dáng vẻ giống nhau như đúc sao?"

"Cũng có trường hợp không giống nhau, bởi vì là long phượng thai, dị trứng, dáng vẻ giống nhau đều là sinh đôi cùng trứng!" Lục Lập Hành giải thích.

Tài xế lập tức bừng tỉnh đại ngộ: "A a, thì ra là thế. Người anh em đúng là hiểu biết nhiều, các người muốn đi chỗ nào?"

"Đi tới cửa hàng xe hơi?"

"Được rồi!"

Tài xế đạp chân ga, xe liền xông ra ngoài.

Nhưng mà Cố Vãn Thanh lại kinh ngạc:

"Qua bên kia làm cái gì?"

Lục Lập Hành cười trả lời: "Mua xe."

"A? Mua xe? Chúng ta mua xe?"

"Đúng vậy!" Lục Lập Hành lại gật đầu một cái.

Cố Vãn Thanh lúc này mới phản ứng lại được: "Anh bảo em tới huyện thành, là vì muốn em đi mua xe cùng anh?"

"Đúng vậy!" Lục Lập Hành gật đầu lần nữa.

"Em, thế nhưng là…chúng ta…"

Dáng vẻ lo lắng của Cố Vãn Thanh đã chọc cười tài xế. Hắn cười lớn đánh gãy lời nàng:

"Ha ha, cô nương, cô sao thế? Chồng cô có thể mua xe, đây là chuyện tốt biết bao nhiêu!"

"Cô không biết đâu, trong huyện thành chúng tôi không có mấy người có thể mua được xe đâu! Các người đúng là lợi hại!"

Cố Vãn Thanh nhịn không được nuốt ngụm nước miếng:

"Thế nhưng…"

Chuyện này tốn rất nhiều tiền đó?

Lục Lập Hành nói: "Mang theo bọn nhỏ ra ngoài không tiện, em muốn bọn họ mỗi ngày đều phơi gió phơi nắng sao?"

Mỗi lần dùng các con làm bia đỡ đạn, Cố Vãn Thanh lập tức không phản bác được:

"Vậy, vậy được rồi, chúng ta đi xem một chút có đắt hay không đã?"

Nếu như tốn nhiều tiền thì nàng sẽ đau lòng.

Lợp nhà đã tốn rất nhiều tiền rồi, giờ lại muốn mua xe.

Trong nửa năm qua, bọn họ đã dùng rất nhiều tiền!

Lục Lập Hành gật đầu: "Được, xem trước một chút."

Tài xế lại nở nụ cười:

"Ha ha, người anh em, cậu muốn mua kiểu xe gì? Tôi nghe nói bên kia có một kiểu mới, vô cùng xinh đẹp, rất thích hợp cho phụ nữ!"

"Thật sao?" Lục Lập Hành tò mò.

Tài xế gật đầu: "Ừm, đúng vậy, nhưng mà phụ nữ có thể mua được xe ở huyện Song Thành đã ít lại càng ít, cho nên mấy ngày nay có nhiều người hỏi nhưng lại không người mua."

Tài xế còn chưa dứt lời đã nghe Cố Vãn Thanh nói:

"Không, chúng tôi cũng không muốn, chúng tôi muốn mua kiểu cho đàn ông. Lập Hành, anh lái!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment